Bạch Nhạc gần chết, Tiểu Bạch Long đã rất khó chịu rồi, lúc này, lại có người dám xuất thủ, đã thật sự chạm vào nghịch lân của Tiểu Bạch Long!
Nó vẫy đuôi một cái, long vĩ to lớn giống như một cái roi da, hung hăng quất tới.
- Ầm!
Lúc trước Tiểu Bạch Giao chưa hóa giao thành rồng, thực lực cũng đã ở trên Lâm Tuyết Dật, càng không cần phải nói bây giờ đã hóa thành chân long, một cái vẫy đuôi này quất ra, tạo thành sức mạnh mang tính chất hủy diệt, mạnh mẽ quất bay Lâm Tuyết Dật ra ngoài.
Chỉ là, cùng lúc đó, kiếm trong tay Lâm Tuyết Dật cũng chém lên trên đuôi Tiểu Bạch Long.
Tuyệt Tiên Kiếm kinh khủng bực nào, mặc dù không bằng Côn Ngô Kiếm, nhưng đó cũng là thần binh nhất đẳng trong thiên hạ, một kiếm này cũng mạnh mẽ mở ra một vết cắt trên người Tiểu Bạch Giao, quan trọng hơn là, trước đó Tiểu Bạch Long độ thiên kiếp, bị tổn thương vẫn chưa khôi phục lại.
Trước đó không động thủ còn tốt, vừa động thủ, vết thương trên người liền văng tung tóe, Tiên huyết chợt phun ra, toàn bộ cơ thể đều đầm đìa máu tươi, nhìn vô cùng dữ tợn!
Nếu như bình thường, bị đau, chắc chắn Tiểu Bạch Long sẽ kêu rên thành tiếng, thậm chí trực tiếp sinh ra ý thối lui.
Nhưng hôm nay, Bạch Nhạc sinh tử một đường, đã triệt để kích khởi hung tính của Tiểu Bạch Long.
Ngoan cố chống cự, chính là thời điểm hung hãn nhất.
Tiểu Bạch Giao căn bản không để ý tới thương thế trên người, chợt mở ra cái miệng lớn như bồn máu, trực tiếp đuổi theo cắn Lâm Tuyết Dật.
Con ngươi Lâm Tuyết Dật co rụt lại, giờ khắc này hắn mới chính thức ý thức được, Tiểu Bạch Giao đã hóa long, sau khi bị làm tức giận, sẽ kinh khủng bực nào.
Quan trọng hơn là... Căn bản không có người nguyện ý liên thủ với hắn liều chết cùng Tiểu Bạch Giao nữa rồi.
Thời điểm Tiểu Bạch Long vừa mới vượt qua thiên kiếp, tất cả mọi người muốn xuất thủ với Tiểu Bạch Long, là bởi vì chém giết Tiểu Bạch Long, sẽ có thể cướp đoạt được Nhất Nguyên Trọng Thủy, nhưng hôm nay, hiển nhiên Tiểu Bạch Long đã đi qua khoảng thời gian tu dưỡng này, luyện hóa được Nhất Nguyên Trọng Thủy, cho dù giết chết Tiểu Bạch Long cũng không chiếm được chỗ tốt quá lớn.
Hơn nữa, chỉ bằng dáng vẻ hung hãn bây giờ của Tiểu Bạch Long, đã biết Tiểu Bạch Long hoàn toàn bị làm tức giận đáng sợ như nào, Lâm Tuyết Dật tự mình đụng vào, chẳng lẽ bây giờ còn có thể hi vọng, có người giúp hắn chống đỡ hay sao?
Chỉ là, bất kể Vân Mộng Chân cường thế, hay là Tiểu Bạch Long không sợ chết, đều không thay đổi được, sự thực bây giờ Bạch Nhạc đã không chống đỡ nổi nữa.
Trả lại Côn Ngô Kiếm cho Vân Mộng Chân, cũng giao phó Tiểu Bạch xong cho nàng, tất cả sự tình cần hắn an bài, dường như đã an bài xong, đến giờ phút này, rốt cuộc sợi dây căng thẳng trong lòng hắn cũng thả lỏng xuống.
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc mất đi tất cả khí lực, liền rơi xuống cùng Cực Hàn Băng Hoa!
Quá mệt mỏi!
Những năm gần đây, mỗi thời mỗi khắc Bạch Nhạc đều ở trong loại khẩn trương và uể oải này sống qua ngày, trong khoảnh khắc buông xuống tất cả tâm sự, rốt cuộc hắn cũng không chịu đựng nổi nữa, muốn buông bỏ.
Từ lúc rất nhỏ, phụ mẫu mất đi, hắn lẻ loi một mình rời khỏi Bạch gia, bái nhập Linh Tê Kiếm Tông đến bây giờ, không có một ngày nào sống yên ổn, loại tâm hồn mệt mỏi rã rời kia, căn bản không phải người ngoài có khả năng tưởng tượng.
Địa Hỏa lan tràn, Cực Hàn Băng Hoa cũng không chịu được nữa, lặng yên co lại trong cơ thể Bạch Nhạc, giống như cứ như thế hoàn toàn trầm luân xuống dưới.
- Bạch Nhạc!
Vân Mộng Chân liếc mắt qua nhìn thấy Bạch Nhạc cứ như vậy rơi vào biển lửa, nhất thời phát ra một tiếng gào thét tê tâm liệt phế, chỉ là lúc này nàng phải đồng thời đối mặt với ba người Mặc Vũ, Nhậm Tiêu Dao, Tiêu Dật Phong vây công, cho dù cường hãn như thế nào đi nữa, cũng vô lực đi cứu Bạch Nhạc.
Loại cảm giác bất lực, đau đớn khi phải tận mắt nhìn người mình yêu chết trước mặt, như là một con rắn độc hung hăng cắn xé trái tim Vân Mộng Chân!
- Phốc!
Dưới cơn tức giận, một ngụm tâm huyết bắn ra, giờ khắc này Vân Mộng Chân mới chính thức bị ép điên!
- A a a!
Nước mắt từ trong mắt nhỏ xuống, giờ khắc này nước mắt, thình lình biến thành huyết sắc!
- Các ngươi... Đều phải chết!
Giọng nói lạnh băng, giống như gió lạnh từ bên trong Cửu U thổi ra, giờ khắc này, cho dù lấy sự bình tĩnh của đám người Mặc Vũ, cũng không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
Trong tích tắc, khí thế trên người Vân Mộng Chân chợt tăng vọt, kinh khủng nhất là, giờ khắc này tòa Tinh Cung huyễn lệ kia chợt vỡ nát!
Toái tinh hóa Hải!
Loại cảm giác tuyệt vọng thấu xương kia, cũng làm cho Vân Mộng Chân triệt để mất đi lý trí, giờ khắc này Vân Mộng Chân đã không để ý tới tương lai gì nữa, không để ý tới dưới tình huống này mạnh mẽ đột phá có thể lưu lại hậu hoạn hay không, thậm chí đã không quan tâm tới sinh tử của mình.
Giờ khắc này, trong đầu Vân Mộng Chân hiện lên, những lúc nàng gần tới tuyệt cảnh, Bạch Nhạc đứng ra ngăn ở trước người nàng, vì nàng tranh tới một chút hi vọng sống!
Nhớ tới trước đây Bạch Nhạc nói với nàng, để hắn được chết trước nàng!
Nhưng... Thời điểm Bạch Nhạc rơi vào tuyệt cảnh, nàng lại cái gì cũng không làm được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Bạch Nhạc táng thân trong biển lửa!