Chỉ là... loại hiểu ra này tới quá muộn.
Lúc này, Bạch Nhạc đã không có bất kỳ dư lực gì để ngăn cản một đao này.
Công khuy vu hội!
Dường như tất cả nỗ lực đều triệt để hủy diệt dưới một đao này, loại cảm giác tuyệt vọng hít thở không thông kia, cho dù lấy định lực của Bạch Nhạc, cũng không thể chịu đựng.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Bạch Nhạc đã gần như là kẻ địch của cả thế gian!
Mỗi người đều muốn giết hắn cho thoải mái... Cho dù đã chống đỡ hết lần công kích này đến lần công kích khác, nhưng vẫn phải ngã xuống tại thời khắc sắp vượt qua nguy hiểm, loại cảm giác này mới là tuyệt vọng nhất.
Nhưng mà, thời điểm Bạch Nhạc đã gần như hoàn toàn tuyệt vọng, thì một cây trường thương chợt xé rách khoảng không, mạnh mẽ xuất hiện ở trước ánh đao, tiêu hao hết ba phần uy lực của một đao tuyệt sát này.
Nhưng chính ba phần này, đã gắng gượng tranh thủ một chút hi vọng sống cho Bạch Nhạc!
- Phốc!
Đao phong cắt vào thịt, trong nháy mắt xuyên qua thân thể Bạch Nhạc, nhưng cuối cùng vẫn tránh được vị trí trái tim, vẫn chưa trí mạng.
Mượn chút thời gian trong chớp nhoáng này, rốt cuộc Bạch Nhạc cũng đã xoay người lại được, Nghịch Ma Kiếm trong tay quét ngang một cái, nhất thời ngăn cản ở trước người, chính diện đón nhận ánh mắt Dạ Nhận.
Rốt cuộc giờ khắc này, Bạch Nhạc cũng nhìn thấy chủ nhân một thương kia!
Chỉ là, Bạch Nhạc nghĩ mãi cũng không ra, tại sao đối phương lại lựa chọn giúp hắn, hơn nữa... dường như đã sớm tính tới Dạ Nhận sẽ ra tay, lúc nào cũng kéo căng thần kinh, nên lúc này mới có thể ở thời khắc mấu chốt nhất, làm ra trợ giúp đúng lúc, kéo Bạch Nhạc từ con đường tử vong trở về.
- Thư Khánh Dương!
Dạ Nhận chậm rãi phun ra cái tên này, trong mắt lộ ra vẻ băng hàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, hiển nhiên, cho dù là Dạ Nhận cũng không nghĩ đến, có người dám nhúng tay vào cứu Bạch Nhạc.
- Bái kiến Dạ Nhận!
Thư Khánh Dương một tay cầm thương, bình tĩnh mở miệng nói.
Tự nhiên Thư Khánh Dương có thể cảm thụ được sát khí trong mắt Dạ Nhận, nhưng vẫn không lùi bước như cũ.
Từ thời điểm hắn quyết tâm xuất thủ, cũng đã cân nhắc lợi hại, đương nhiên sẽ không bởi vì Dạ Nhận uy hiếp mà lùi bước.
- Đa tạ Khánh Dương công tử!
Ánh mắt Bạch Nhạc nhìn về phía Thư Khánh Dương, nhẹ giọng nói cám ơn.
Nhưng trong lòng Bạch Nhạc vẫn không hiểu, vì sao Thư Khánh Dương lại xuất thủ tương trợ.
Quả thực, trước đó hắn đã từng có ước định tạm thời đồng minh với Thư Khánh Dương từng, nhưng những ước định kia nhất định không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hơn nữa cũng chỉ là trao đổi ích lợi mà thôi, không coi là có giao tình gì.
Đặc biệt là hiện tại Bạch Nhạc đã bại lộ thân phận, dưới loại tình huống này, Thư Khánh Dương còn dám xuất thủ tương trợ, khả năng áp lực phải gánh chịu sẽ quá lớn.
Có rất nhiều chuyện, có thể âm thầm làm, nhưng bên ngoài lại không thể tỏ thái độ.
Bây giờ Bạch Nhạc bại lộ thân phận, người chứng kiến không chỉ có một mình Dạ Nhận, dưới tình huống này giúp Bạch Nhạc, chính là đang giúp Yến Bắc Thần!
Hơn nữa, lấy thân phận của Thư Khánh Dương, việc này không chỉ đại biểu cho hắn, mà còn đại biểu cho... Đại Càn Vương Triều!
Đứng chung một chỗ với truyền nhân Ma Quân, Đại Càn Vương Triều ngươi muốn làm gì?
- Không cần cảm tạ ta, ta xuất thủ... Chỉ là vì giúp Thánh Nữ mà thôi!
Vẻ mặt Thư Khánh Dương không thay đổi, một câu nói liền trực tiếp phủi sạch quan hệ với mình.
Nghe vậy, đừng nói là Dạ Nhận, mà tất cả mọi người đều không nhịn được muốn chửi ầm lên.
Ngươi vì giúp Thánh Nữ? Ta tin ngươi mới là lạ!
Từ trước tới giờ Đại Càn Vương Triều và Đạo Lăng Thiên Tông bằng mặt không bằng lòng cũng không phải là bí mật gì, nếu ngươi thật sự muốn giúp Thánh Nữ, sao không sớm ra mặt đi?
Trước đây Vân Mộng Chân nhiều lần gặp nạn, ngươi đi đâu?
Bây giờ tới nói lời châm chọc, không sợ chém to quá gãy lưỡi sao.
Thế nhưng cho dù tất cả mọi người đều biết, Thư Khánh Dương đang trợn mắt nói dối, cũng không có ai đứng ra phản bác, hết cách rồi, bản thân lời này có chứa lập trường!
Không quan tâm thực tế Đại Càn Vương Triều có thái độ gì, nhưng nói cho cùng, bây giờ Đại Càn Vương Triều vẫn lệ thuộc vào Chính Đạo, trên đại hội Đạo Môn vẫn chiếm giữ một chỗ cắm dùi chính là chứng cứ rõ ràng.
Cho dù sau này những lời Thư Khánh Dương nói ra, truyền tới Đạo Lăng Sơn, người Đạo Lăng Thiên Tông biết rõ chân tướng, sợ là cũng phải nói lời cảm tạ với Đại Càn Vương Triều.
Hơn nữa, trong lòng Bạch Nhạc cũng biết rõ vì sao Thư Khánh Dương xuất thủ, chỉ cần lần này Bạch Nhạc có thể thoát thân, nhân tình này nhất định phải trả.
Nghĩ tới chỗ này, cho dù là đám người Mặc Vũ cũng không nhịn được bội phục thủ đoạn của Thư Khánh Dương.
Đại Càn Vương Triều đi ra người, thiên phú và thực lực chưa chắc là cao cấp nhất, nhưng khả năng nắm bắt lòng người và thế cục tuyệt đối là đứng đầu, thủ đoạn như này, đám người Mặc Vũ cảm thấy không bằng ....
- Thư Khánh Dương, ngươi cho rằng ta không dám giết người Đại Càn Vương Triều ngươi sao?
Dạ Nhận nheo mắt lại, lạnh lùng mở miệng nói.
Câu nói này của Dạ Nhận trận ngập sát khí, hơn nữa, trong lời nói không chỉ ám chỉ một mình Thư Khánh Dương.