Đêm trăng sáng, không chỉ có nhi nữ tình trường, cũng thích hợp cho... Giết người cướp của.
Bạch Nhạc thậm chí còn chưa thoát khỏi loại phiền muộn biệt ly này, mũi đao lạnh như băng đã hạ xuống cổ hắn, sự băng hàn trong nháy mắt đó, thậm chí không cần quay đầu, Bạch Nhạc đã đoán được người xuất hiện ở phí sau.
Dạ Nhận!
Tử Dương Chân Nhân và Vân Mộng Chân còn chưa rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, dưới loại tình huống này, cả gan xâm nhập, hơn nữa có thể vô thanh vô tức như vậy lẻn tới, Bạch Nhạc biết, cũng chỉ có một mình Dạ Nhận mà thôi.
Chỉ là Bạch Nhạc không rõ, với thực lực của Dạ Nhận, sao lại tìm tới mình, không thể chỉ vì xả giận chứ?
- Thiên Tâm Phong cách Linh Tê Phong không gần, bất kể là Tử Dương Chân Nhân hay là Vân tiên tử, đều không để ý tới sự sống chết của một tiểu nhân vật như ta, cho dù ta có hò hét ầm ĩ, chắc hẳn với thủ đoạn của Dạ huynh, cũng có thể dễ dàng thoát thân... Việc gì phải lưỡi đao quấn thân.
- Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, cảm thấy ngươi tuyệt không phải những tục vật đó có thể sánh bằng, nhưng cũng không ngờ, ngươi lại mang tới cho ta một kinh hỉ lớn.
Thanh âm của Dạ Nhận ở sau người chậm rãi vang lên, đồng thời mũi đao cũng lặng lẽ rời khỏi chỗ yếu hại của Bạch Nhạc.
Đúng như Bạch Nhạc nói, Dạ Nhận đã dám đến, không sợ Bạch Nhạc giở mánh lới gì.
Ở cự ly gần như vậy, cho dù là Tử Dương Chân Nhân tự mình tới, hắn cũng có nắm chắc giết chết được Bạch Nhạc trước.
- Kinh hỉ thì chưa nói tới, nhưng kinh hãi lại là thật.
Xoay người lại, Bạch Nhạc thong dong mở miệng nói,
- Chỉ là ta nghĩ không thông, với lòng dạ của Dạ huynh, chắc không đến mức giận chó đánh mèo một tiểu nhân vật như ta mới đúng?
- Tiểu nhân vật?
Cười lạnh một tiếng, Dạ Nhận lạnh lùng mở miệng nói,
- Nếu tới loại tình trạng này, còn coi ngươi tiểu nhân vật, chỉ sợ kết cục của ta cũng không tốt hơn Âm Dương Quỷ Đồng là bao.
- ...
Lời này nghe th thống khoái, cho dù là nhân vật như Dạ Nhận, hiện giờ không ngờ cũng phải dùng ánh mắt như vậy để nhìn Bạch Nhạc, đây hình như là chuyện tốt.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, có quỷ mới muốn loại ánh mắt này.
Cơ hồ là theo bản năng, Bạch Nhạc đã ngửi được cảm giác nguy hiểm dày đặc.
- Vừa rồi ta nghe thấy Vân Mộng Chân nói sau này không gặp lại. Xem ra ngươi đã cự tuyệt bái vào Đạo Lăng Thiên Tông à?
Không để ý tới tâm tư của Bạch Nhạc, Dạ Nhận tiếp tục hỏi.
Khi Vân Mộng Chân có mặt, hắn tất nhiên không dám tới gần, không biết Bạch Nhạc nói với Vân Mộng Chân những gì, nhưng lúc rời khỏi, lời nói của Vân Mộng Chân, hắn lại nghe thấy rõ ràng.
- Cửa của Đạo Lăng Thiên Tông quá cao, loại tiểu nhân vật như ta làm sao có thể bước vào, tuy Vân tiên tử có mấy phần giao tình với ta, nhưng cũng không thể chỉ dựa vào phần giao tình này mà ăn cả đời chứ?
Xòe tay, Bạch Nhạc thản nhiên giải thích,
- Có câu gọi là thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng! Ở Linh Tê Kiếm Tông ta đã đứng vào hàng chân truyền, là đệ tử cách đời của Linh Tê Kiếm Tổ, rực rỡ gầm hoa như vậy, đến Đạo Lăng Thiên Tông thì sẽ không có loại chuyện tốt này nữa.
Những lời nói nghe qua thì dường như không có bất kỳ vấn đề gì.
Nếu không có chí lớn, lựa chọn ở lại Linh Tê Kiếm Tông tất nhiên có thể có được hưởng thụ nhân sinh tốt hơn, loại cuộc sống thoải mái này đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông bất kể là như thế nào cũng không thể hưởng thụ.
Đáng tiếc, những cái này đặt ở trên người Bạch Nhạc, lại tuyệt đối không hợp.
- Một thiên tài chỉ dùng thời gian hơn hai tháng, từ một tạp dịch ngoại môn, tu thành Linh Phủ, hơn nữa mở ra Tử Phủ, lại nói với ta cái gì thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, ngươi không cảm thấy là rất thiếu sức thuyết phục à?
Lạnh lùng liếc Bạch Nhạc một cái, Dạ Nhận thản nhiên hỏi ngược lại.
- ...
- Ta không xem thường ngươi, nhưng ngươi lại coi thường ta.
Nhìn Bạch Nhạc, Dạ Nhận bình tĩnh nói,
- Nếu ngươi vẫn muốn dùng loại lời lẽ này để qua loa với ta, vậy rút kiếm ra đi, thử xem ngươi còn có thể đỡ được một kích của ta không.
Lập tức, sắc mặt Bạch Nhạc lập tức trở nên khó coi.
Đến loại tình trạng này, Bạch Nhạc tất nhiên hiểu, Dạ Nhận đã đoán được gì đó, đối phương rốt cuộc đã nhìn thấu gì, Bạch Nhạc vẫn không thể nắm bắt được.
- Nói thẳng ra đi.
Nhìn thấy Bạch Nhạc vẫn không có ý chủ động mở miệng, Dạ Nhận nhìn Bạch Nhạc một cái rất sâu, bình tĩnh hỏi,
- Nói cho ta biết, Thông Thiên Ma Quân ở đâu?
Thanh âm của Dạ Nhận rất khẽ, dường như chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng một câu này lại đột nhiên giống như sét đánh giữa trời quang, khiến cho tâm thần Bạch Nhạc chấn động.
Cơ hồ là theo bản năng, Bạch Nhạc đã muốn phản bác, nhưng mà khi lời nói vừa đến bên miệng liền bị hắn cường hành nuốt xuống.
Cũng không phải sợ Dạ Nhận uy hiếp, mà là trong nháy mắt này, tất cả câu đố giống như đều theo một tiếng sét đánh này mà trở nên rõ ràng, tất cả mọi chuyện ở trong nháy mắt này đã được liên hệ lại toàn bộ.