Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1284 - Chương 1284 - Nghịch Thiên Làm Ma

Chương 1284 - Nghịch thiên làm ma
Chương 1284 - Nghịch thiên làm ma

Tất cả những kỷ niệm trong quá khứ, thậm chí tất cả tình cảm,giờ đây đã hoàn toàn biến thành trò cười.

Hóa ra, đây là kết thúc.

- Bạch Nhạc!

Lúc này, ánh mắt Diệp huyền không khỏi lộ ra một chút lo lắng.

Ông ta có thể cảm nhận rõ ràng được sự đau đớn trong lòng Bạch Nhạc, cũng có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Bạch Nhạc.

Đả kích như vậy, với hắn mà nói còn tàn nhẫn hơn cả cái chết.

Kết quả này, đừng nói là Bạch Nhạc không ngờ tới, ngay cả những người có mặt ở đây, bao gồm cả Ninh Giang, hay thậm chí là Mặc Kình và Diệp Lăng Vân đã chết cũng đều không ngờ tới.

Nhìn Bạch Nhạc điên cuồng, tuyệt vọng khóc ra máu, đáy mắt Vân Mộng Chân không khỏi lóe lên một tia giằng co, nhưng phần giãy giụa này đã nhanh chóng bị dập tắt, cũng không bị ai để ý.

...

- Không.

Ở sâu trong Thức Hải, Vân Mộng Chân điên cuồng giãy dụa, thần hồn vốn đã bị trọng thương, hiện tại thậm chí còn có dấu hiệu sụp đổ.

Tàn hồn màu mực đen kia lợi dụng cơ hội xâm nhập vào thần hồn nàng, lần nữa đoạt xá, âu cũng vì nó vẫn còn có chút coi thường đòn chí mạng của Mặc Kình.

Tuy nó vẫn luôn cố gắng xóa đi vết mực ăn mòn đó, nhưng điều đó cũng khiến thần hồn nó bị tổn thương.

Kết quả là, lần đoạt xá này, nó không thể xóa bỏ hoàn toàn thần hồn của Vân Mộng Chân, bèn sử dụng một bí thuật để phong ấn thần hồn nàng vào trong vực sâu của Thức Hải, đồng thời chiếm lấy quyền điều khiển cơ thể nàng.

Nó có thể cảm nhận được ý chí kiên định của Vân Mộng Chân, cũng biết rất rõ trong trường hợp này, nó không thể thực sự hoàn thành việc đoạt xá, trừ phi làm tan rã ý chí phản kháng của nàng.

Lúc trước nó đã đánh cắp trí nhớ của Vân Mộng Chân, sau khi tỉnh lại nhìn thấy Bạch Nhạc, nó lập tức nhận ra chỉ cần đả kích Bạch Nhạc là có thể phá hủy mối quan hệ trân quý nhất của Vân Mộng Chân, đây là phương pháp tốt nhất để phá hủy ý chí của nàng.

Cho nên, nó sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất, lạnh lùng nhất để đả kích Bạch Nhạc.

Chỉ là nó không ngờ đến giờ phút này, Vân Mộng Chân lại phản kháng, phản kháng điên cuồng như vậy, như thể muốn đồng quy vu tận với nó để giành lại quyền kiểm soát cơ thể.

- Vân Mộng Chân, ngươi không cần giãy giụa! Ta đã nói, đây là số mệnh của ngươi.

Trong lòng tàn hồn cười nhạo, khinh thường nói:

- Hắn đã chịu thua rồi, ngươi còn giãy giụa để làm gì?

Nó lần nữa sử dụng sức mạnh thần hồn để trấn áp thần hồn của Vân Mộng Chân, tiếp tục đe dọa:

- Nếu bây giờ ngươi chịu từ bỏ, sẽ chỉ có mình ngươi chết, còn ta thậm chí có thể giúp ngươi cứu Bạch Nhạc, cho hắn ta sống sót mà rời khỏi Đạo Lăng Sơn. Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục dây dưa với ta như thế này, mọi người sẽ cùng diệt vong. Ngươi chết, ta cũng chết, Thánh Nữ Nhất Mạch được truyền thừa của ngươi sẽ hoàn toàn bị cắt đứt. Đạo Lăng Thiên Tông sẽ tiếp tục suy tàn, khiến cho toàn bộ thời đại vốn thuộc về Đạo Lăng Thiên Tông đi đến hồi kết.

- Sau khi ngươi chết, Ninh Giang càng sẽ không buông tha cho Bạch Nhạc. Đến lúc đó, hắn ta sẽ không còn kiêng nể gì ai, không ai có thể cứu Bạch Nhạc. Thế là Bạch Nhạc sẽ bị chính ngươi hại chết. Đạo Lăng Thiên Tông cũng vì ngươi mà bị hủy diệt. Dưới Cửu Tuyền, ngươi còn mặt mũi nào để đi gặp sư tôn ngươi, đi gặp Diệp Lăng Vân, đi gặp Bạch Nhạc?

Không thể không nói, những lời này đã đánh trúng vào điểm yếu của Vân Mộng Chân.

Nàng không sợ chết, cho dù có đồng quy vu tận với đối phương nàng cũng không quan tâm. Nhưng khung cảnh mà đối phương mô tả là thứ mà nàng không muốn nhìn thấy nhất.

Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là nàng biết rất rõ, nếu nàng thực sự liều mạng đồng quy vu tận với đối phương, thì khung cảnh mà đối phương mô tả rất có thể sẽ trở thành hiện thực.

Nghĩ đến điều này, sự đấu tranh điên cuồng của Vân Mộng Chân bỗng yếu đi.

Tàn hồn nhận ra điều này, trong lòng liền vui mừng như điên. Bước này rốt cuộc vẫn đúng.

Nó có linh cảm, chỉ cần nó có thể hoàn thành lời hứa với Vân Mộng Chân, thì rất có thể Vân Mộng Chân sẽ hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng, để nó hoàn thành việc đoạt xá.

- Bạch Nhạc, ta không phải người không niệm tình xưa.

Vân Mộng Chân lại ngẩng đầu nhìn Bạch Nhạc, trong mắt nó lộ ra đôi phần thương hại, nói:

- Dù sao ta có thể có được truyền thừa của tiên đạo cũng là nhờ vào ngươi. Nhưng ta đã bước vào tiên đạo, đương nhiên sẽ cắt đứt mọi tình cảm ngày xưa. Ta có thể làm chủ thả ngươi đi, chỉ là từ nay về sau, ta và ngươi sẽ cắt đứt quan hệ, không còn liên quan gì đến nhau nữa. Đối với ngươi và ta, đây là kết thúc tốt nhất.

Vù vù...

Những lời của Vân Mộng Chân ngay lập tức gây náo động.

Không ai có thể ngờ Vân Mộng Chân lại thực sự nói vậy, điều này tương đương với việc cho Bạch Nhạc một con đường sống.

Chỉ là không biết Ninh Giang có cho phép hay không thôi.

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào Ninh Giang. Ninh Giang khẽ nhíu mày, như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc hắn vẫn im lặng.

Nếu là Vân Mộng Chân trước đây, hắn nhất định sẽ không đồng ý điều kiện như vậy, cho dù Vân Mộng Chân có được truyền thừa của tiên đạo, cho dù có là Thánh Nữ cao quý của Đạo Lăng Thiên Tông thì cũng không được.

Bình Luận (0)
Comment