Ngay cả Vân Mộng Chân bây giờ... bây giờ nàng cũng không phải là Thánh Nữ của Đạo Lăng Bất Bại nữa, là tông chủ, hắn ta đương nhiên có thể ngăn cản.
Tuy nhiên, nhìn Vân Mộng Chân lúc này, hắn lại không dám cự tuyệt. Bởi vì nàng bây giờ... cho dù là hắn cũng mơ hồ có cảm giác xa lạ và kiêng kỵ.
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được thái độ hiện tại của Vân Mộng Chân đối với Bạch Nhạc nhất định không phải là cố ý giả tạo nhằm tìm cái cớ để Bạch Nhạc rời đi, mà là đã thật sự tuyệt tình tuyệt tính, chặt đứt tơ tình. Vân Mộng Chân muốn thả Bạch Nhạc đi, không phải vì còn nhớ tình cảm năm xưa, mà giống như một lựa chọn để hoàn toàn đoạn tuyệt nhân quả.
Nàng ấy muốn dùng cách này để cắt đứt hoàn toàn liên hệ cuối cùng với Bạch Nhạc.
Quan trọng hơn, bây giờ Vân Mộng Chân đã thu được truyền thừa của tiên đạo, theo thời gian, thực lực của nàng sẽ ngày càng tăng lên, thậm chí có thể đi đến bước cuối cùng, hoàn thành việc siêu thoát.
Có sự tồn tại của một vị Thánh Nữ như vậy, không ai có thể lay chuyển được địa vị của Đạo Lăng Thiên Tông. Ngay cả Bạch Nhạc cũng không thể.
Hơn nữa hiện tại bị đả kích lớn như vậy, cho dù có thả Bạch Nhạc đi, e rằng thực lực của hắn cũng bị phế bỏ hơn phân nữa, vậy thì có gì đáng sợ?
Chính vì nhiều yếu tố như vậy, Ninh Giang mới chấp nhận lời hứa hẹn của Vân Mộng Chân.
Tuy không nói, nhưng thái độ của Ninh Giang cũng đủ để người khác hiểu được. Nhất thời ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Bạch Nhạc. Ngay cả Bất Tử Thanh Vương và Diệp Huyền cũng không ngoại lệ.
Loại chuyện này, không ai có thể lựa chọn thay cho Bạch Nhạc, cũng không ai có thể giúp hắn vượt qua tâm kiếp này.
Ngay cả khi Bất Tử Thanh Vương thực sự có đủ khả năng đưa Bạch Nhạc ra khỏi Đạo Lăng Sơn, nhưng nếu Bạch Nhạc không vượt qua được tâm kiếp, hắn cũng chỉ là một cái xác biết đi, sống hay chết cũng không có gì khác biệt.
Trong chốc lát, toàn bộ Đạo Lăng Sơn dường như lặng phắc, chỉ còn nghe tiếng gió núi rì rào.
Bạch Nhạc cứ như vậy đứng tại chỗ nhìn Vân Mộng Chân, nhưng một lúc sau, hắn lại đột nhiên bật cười. Nhưng đấy không còn là nụ cười tuyệt vọng như lúc trước, mà là một sự giễu cợt chân chính xuất phát từ nội tâm.
- Thả ta đi? Ta cần nàng thả ta sao?
Bạch Nhạc đưa ngón tay ra chỉ vào chính mình, khinh thường nói:
- Vân Mộng Chân, nàng có thể cắt đứt liên hệ giữa chúng ta, nhưng ta sẽ không để nàng tùy ý sắp đặt.
Bạch Nhạc nắm chặt Nghịch Ma Kiếm trong tay, đáy mắt hắn lộ ra một tia liều lĩnh.
- Nàng nói chuyện số mệnh với ta?… Haha, Vân Mộng Chân, bốn năm trước, khi ta chỉ là một tên tạp dịch tại Linh Tê Kiếm Tông, ta đã tự nói với chính mình, ta không tin vào số mệnh. Sau bao nhiêu năm, ta đã là truyền nhân Ma Quân, danh chấn thiên hạ... thế mà giờ nàng lại bảo với ta là muốn ta chấp nhận số mệnh à?
- ...
Vân Mộng Chân khẽ cau mày, nó lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, nhưng trong lòng lại mơ hồ có cảm giác bất an.
Bạch Nhạc rõ ràng không nhìn thấu được thân phận của nó, nhưng thái độ như vậy dường như hoàn toàn khác với dự kiến.
Cái tên người phàm ngu xuẩn này, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Bạch Nhạc không biết lúc này Vân Mộng Chân đang suy nghĩ gì, nhưng hắn cũng không quan tâm chút nào:
- Có một câu mà ta đã nói với nàng rất nhiều lần, bây giờ ta sẽ nói lại một lần nữa.
Trong mắt Bạch Nhạc hiện lên một chút kiêu ngạo, lạnh lùng tiếp tục nói:
- Vân Mộng Chân, ta không chấp nhận số mệnh.
Ta không chấp nhận số mệnh.
Sáu chữ này giống như một tiếng sét đột ngột nổ tung, đâm sâu vào tim mọi người.
- Có một chỗ nàng nói sai, nàng là tiên, nhưng ta là… ma.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc thừa nhận mình là ma trước mặt mọi người.
Bạch Nhạc giơ Nghịch Ma Kiếm lên, ngạo nghễ nói:
- Vân Mộng Chân, ta không tin vào chuyện tuyệt tình để làm tiên, cũng không tin cái gọi là tiên đạo của nàng. Ta là ma. Nghịch thiên làm ma, ta sẽ tự mình tạo ra một con đường thuộc về ma, để cho nàng, cho cả thế giới này nhìn thấy, ma là thế nào.
Những lời này, từng chữ như được bật ra từ trái tim, từ sâu thẳm trong linh hồn Bạch Nhạc.
Mặc dù lúc này cơ thể Bạch Nhạc vẫn bê bết máu, cả người trông nhếch nhác cực kỳ, nhưng sự kiêu ngạo trong thân thể cũng đủ khiến tất cả mọi người có mặt ở đây cảm động.
- Vân Mộng Chân, một ngày nào đó ta sẽ lại đặt chân đến Đạo Lăng Sơn, chứng minh cho nàng thấy, nàng sai rồi.
- Vân Mộng Chân, nàng nhớ cho rõ! Nàng vĩnh viễn là nữ nhân của ta. Số mệnh gì chứ, nàng hãy nhớ cho rõ, ta không chấp nhận số mệnh.
Lông mày của Bất Tử Thanh Vương hơi nhướng lên, ông ta cười lớn:
- Hay cho một câu nghịch thiên làm ma. Sảng khoái, ha ha, chỉ cần câu nói này, bản vương nhất định sẽ bảo vệ ngươi!!!
Những lời của Bạch Nhạc đã khiến ông ta cảm động, nếu chấp nhận số mệnh của mình, thì trước đây ông ta phải nhận thua khi đối mặt với Đạo Lăng Thiên Tông, Bởi thứ Đạo Lăng Thiên Tông muốn là Đại Càn vương triều phải cúi đầu, là đất ở Thanh Châu, chứ không phải là tính mạng của Bất Tử Thanh Vương.