Nếu ông ta chấp nhận số mệnh của mình, thì sau trận chiến ấy, ông ta đáng ra phải chết, chứ làm sao có thể xây dựng được Thanh Vương Lăng, ngủ đông mấy ngàn năm để chờ cơ hội đoạt xá sống lại.
Chính tà ra sao, đúng sai thế nào, những thứ này trong mắt Bất Tử Thanh Vương, đều không đáng nói.
Cuộc đời ông ta chính là tranh, là đoạt, cho đến cuối đời vẫn không chịu khuất phục, cũng giống như Bạch Nhạc nói không chịu chấp nhận số mệnh.
Thiên mệnh là cái gì, xu thế tất yếu là thế nào, tất cả đều là chuyện nhảm nhí.
Chữ nghịch này giống như đã miêu tả toàn vẹn về cuộc đời ông ta.
Trên thực tế, khi ở trong Thanh Vương Lăng, Bất Tử Thanh Vương thực sự rất tán thưởng Bạch Nhạc, nếu không, cho dù Bạch Nhạc có thêm nhiều thủ đoạn nhỏ cũng không thể lấy được lợi ích nào từ ông ta.
Bây giờ dưới nghịch cảnh này, bị người mình yêu phản bội, ở tuổi của Bạch Nhạc, đây gần như là một đả kích đáng sợ hơn cả cái chết. Nhưng dù thế, hắn cũng không suy sụp như những gì người khác mong đợi, thậm chí còn lộ ra khẩu khí coi thường thiên hạ, điều này đã khiến Bất Tử Thanh Vương phải coi trọng hơn mấy phần.
Không chỉ Bất Tử Thanh Vương, mà những cao thủ của Ma Đạo vốn không muốn bảo vệ Bạch Nhạc, lúc này cũng bị Bạch Nhạc làm cho cảm động.
Bị Chính Đạo trấn áp nhiều năm như vậy, những Ma Tu dường như luôn phải cúi đầu, nhưng Bạch Nhạc bây giờ, cho dù có phải đối mặt với Đạo Lăng Thánh Nữ, người đã có được truyền thừa của tiên đạo, vẫn dám nói ra câu nghịch thiên làm ma, bọn họ làm sao có thể không cảm động cho được.
Ngươi là tiên, ta là ma.
Ai lại coi thường ai?
- Nói rất hay, người của Ma Đạo ta, tự ma đạo ta sẽ cứu, không cần ngươi phải thả đi.
Những cao thủ Ma Đạo này lại lên tiếng, cục diện lập tức thay đổi.
Nhất thời, sắc mặt Ninh Giang cũng sa sầm.
Nếu Vân Mộng Chân chết, hắn sẽ giết Bạch Nhạc trên Đạo Lăng Sơn này bằng mọi giá, nhưng bây giờ Vân Mộng Chân đã đã thức tỉnh, lại có được truyền thừa của tiên đạo, hắn không muốn trả một cái giá đắt như vậy để cố giết Bạch Nhạc.
...
Hải Thức sôi trào, Vân Mộng Chân vốn đã chấp nhận số mệnh, sau khi nghe những lời của Bạch Nhạc xong lại nhen nhóm lên ngọn lửa hy vọng.
Hóa ra chàng vẫn chưa chấp nhận số mệnh của mình.
Hóa ra chàng vẫn là chàng khi trước.
Hóa ra chàng chưa bao giờ bỏ cuộc.
Ta không chấp nhận số mệnh.
Sáu chữ này khiến Vân Mộng Chân cảm động, khiến nàng lại lần nữa điên cuồng chống trả.
Nếu chàng không có từ bỏ, vậy tại sao ta phải từ bỏ?
- Vân Mộng Chân, vô dụng thôi, vì ngươi vẫn còn ảo tưởng, nên ta sẽ phá hủy suy nghĩ của ngươi.
Tàn hồn cảm nhận được sự điên cuồng của Vân Mộng Chân, cuối cùng nó cũng hạ quyết tâm.
Dù sao cũng đã đi đến tình trạng này rồi, tốt hơn là nên dứt khoát đập nồi chìm thuyền.
...
- Đồ ngoan cố!!!
Trong mắt Vân Mộng Chân đột nhiên lộ ra sát ý dữ tợn, nó lạnh giọng nói:
- Cho ngươi cơ hội ngươi lại không muốn, vậy thì hôm nay ta sẽ tự mình cắt đứt phần nhân quả này.
Vừa nói, Vân Mộng Chân vừa bước ra một bước, Côn Ngô Kiếm được rút ra khỏi vỏ, ngang nhiên chém thẳng về phía Bạch Nhạc.
Sự thay đổi đột ngột này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ, gần như không thể tin vào mắt mình.
Vân Mộng Chân thực sự ra tay với Bạch Nhạc? Chuyện này sao có thể?
Lúc trước khi ở trong Thượng Cổ Cấm Địa, tình cảm của Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân bọn họ có thể thấy rõ ràng, hai người này đã vì nhau mà không tiếc hy sinh tính mạng. Giờ sao có thể chớp mắt đã trở mặt thành thù?
Lúc trước Vân Mộng Chân nói muốn cắt đứt mọi quan hệ, còn muốn để Bạch Nhạc đi, vậy mà bây giờ lại muốn giết chết hắn?
Trong tích tắc, Tinh Hải sôi trào.
Ngay từ lúc rút kiếm ra, mọi người đều có thể thấy rõ Vân Mộng Chân không phải chỉ đe dọa, mà là thực sự có ý định giết chết Bạch Nhạc.
Trong nháy mắt khi thấy kiếm của Vân Mộng Chân hướng về phía mình, ngay cả Bạch Nhạc cũng không khỏi thoáng sững sờ.
Đừng nói người khác, ngay cả bản thân Bạch Nhạc cũng chưa từng nghĩ, Vân Mộng Chân lại thực sự ra tay với mình.
- Biến đi!!!
Gần như cùng lúc khi Vân Mộng Chân ra tay, trong mắt Bất Tử Thanh Vương cũng lộ ra sát ý đáng sợ, ông ta cầm Thanh Vương Kiếm, cản lại một kiếm của Vân Mộng Chân.
Cũng may có Bất Tử Thanh Vương chặn lại một kiếm này giúp, chứ nếu không, đương khi Bạch Nhạc thất thần, hắn có thể đã bị kiếm của Vân Mộng Chân trực tiếp giết chết.
- Ngươi dám?!
Thấy Bất Tử Thanh Vương ra tay, Ninh Giang cực kỳ tức giận, lập tức vung kiếm chém về phía ông ta.
- Đến hay lắm, bản vương muốn xem thử, năng lực của Đạo Lăng chưởng giáo như ngươi đến đâu.
Bất Tử Thanh Vương cầm Thanh Vương Kiếm trong tay, trong lòng ông ta sinh ra một sự hăng hái vô cùng lớn.
Vừa vặn có được Thanh Vương Kiếm do Diệp Huyền luyện chế lại, ông ta muốn chiến đấu một trận thật thống khoái, để xem bản thân mình bây giờ có thể phát huy mấy phần thực lực nếu chỉ dựa vào Thanh Vương Kiếm.
Trong lúc Ninh Giang ngăn cản Bất Tử Thanh Vương, cuối cùng Bạch Nhạc cũng đã lấy lại tinh thần.