Vân Mộng Chân đã bước vào Tinh Hải Cảnh, trong tay lại còn có Côn Ngô Kiếm, một khi quyết tâm muốn giết người, hắn ngay lập tức sẽ lâm vào nguy hiểm. Nhưng mà, sự nguy hiểm này sao có thể so sánh được với nỗi đau khổ trong tim?
Lúc đó, Bạch Nhạc thực sự có suy nghĩ, thôi thì mình cứ chết dưới kiếm của Vân Mộng Chân đi.
Chỉ là ý nghĩ như vậy nháy mắt vừa xuất hiện đã bị hắn ép xuống.
Coong...
Bạch Nhạc giơ Nghịch Ma Kiếm lên, kiếm khí đáng sợ đột nhiên bùng phát, hắn bước ra một bước, trực tiếp đón nhận đòn tấn công của Vân Mộng Chân.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc đấu với Vân Mộng Chân.
Từ lúc Bạch Nhạc bắt đầu tu hành đến giờ, hắn chưa từng tưởng tượng có ngày mình sẽ đấu với Vân Mộng Chân.
Cảnh tượng này dường như đã từng nhìn thấy trong giấc mơ, cũng dường như là tâm ma lớn nhất trước giờ trong lòng hắn.
Vốn dĩ hắn nghĩ mình sẽ không bao giờ phải đối mặt với cảnh tượng này, nhưng ai có thể ngờ được, nỗi sợ hãi lớn nhất và nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng hắn, bây giờ lại thực sự trở thành hiện thực.
Vậy thì... hãy chiến đấu đi.
Câu nói kia, ta không chấp nhận số mệnh, không phải chỉ là lời nói suông.
Lúc này trong lòng Bạch Nhạc thực sự sinh ra ý nghĩ hiếu thắng, hắn muốn dùng thanh kiếm trong tay để chứng minh cho Vân Mộng Chân thấy, giờ hắn thực sự đã có đủ tư cách để nói chuyện ngang hàng với nàng. Cũng để chứng minh cho nàng thấy, một ngày nào đó, hắn nhất định có thể đánh bại nàng, chính miệng nói với nàng rằng, con đường nàng chọn đã sai rồi.
Tinh Hải xinh đẹp gần như nháy mắt đã bao phủ Bạch Nhạc. Tựa như mộng ảo chân thật.
Tinh Hải của Vân Mộng Chân giống như một thế giới được bao quanh bởi mây mộng, một khi bị cuốn vào trong đó, con người sẽ khó phân biệt được phương hướng, chỉ có thể thụ động chống chọi với sự tấn công của đối phương.
Bạch Nhạc không hề do dự. Gần như cùng lúc bị cuốn vào Tinh Hải, hắn lập tức xuất ra Tinh Cung.
- Huyền Nguyệt Biến.
Giọng nói lạnh lùng của Vân Mộng Chân chậm rãi vang lên, cùng lúc đó, một vòng trăng lạnh đột nhiên nhô lên giữa biển mây.
Vừa ra tay đã xuất ra thần thông mạnh nhất, lúc này tàn hồn một lần nữa cho thấy mặt đáng sợ nhất của nó.
Cũng giống như lúc trước khi nó ra tay giết chết tên cao thủ của ma đạo, vào lúc này nó đương nhiên muốn dùng một đòn để giết chết Bạch Nhạc.
Vòng trăng lạnh lẽo ập vào Tinh Cung của Bạch Nhạc, ngay lập tức khiến Bạch Nhạc lần nữa trào lên cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết.
- Thôn Thiên.
Trong mắt Bạch Nhạc hiện lên một tia điên cuồng, hắn không quan tâm đến cơ thể vốn đã chồng chất vết thương của mình, mạnh mẽ thi triển ra Thôn Thiên Quyết.
Bản thân tu vi của hắn đã yếu đi nhiều, lại không có thời gian để thi triển Kiếm Nhận Phong Bạo, cách duy nhất khiến Bạch Nhạc có thể chống đỡ được chỉ có Thôn Thiên Quyết.
Một pho Thân Ngoại Hóa Thân nháy mắt xuất hiện trước mặt trăng lạnh. Cho dù có là Huyền Nguyệt chi lực, nó cũng có thể nuốt chửng.
Có thể dùng thực lực Tinh Cung Cảnh để cứng chọi cứng với Huyền Nguyệt chi lực, đã đủ để thấy được sự mạnh mẽ của Bạch Nhạc. Tuy nhiên khi đối mặt với quyết tâm muốn giết người của Vân Mộng Chân thì nhiêu đó vẫn chưa đủ.
Cùng với vòng trăng lạnh, thanh kiếm trong tay Vân Mộng Chân cũng thuận thế chém xuống, kiếm khí màu xanh đáng sợ kia thực sự có thể nói là hủy thiên diệt địa.
Thân Ngoại Hóa Thân có thể chặn được vòng trăng lạnh, nhưng lại không thể chặn được Côn Ngô Kiếm.
Bùm.
Bạch Nhạc giơ Nghịch Ma Kiếm lên, mũi kiếm giao nhau trên không trung, kiếm khí đáng sợ bùng nổ khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng vào nó.
Phụt!!!
Bạch Nhạc phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân hắn như muốn rã rời, nội tạng dường như bị đảo lộn, nếu hắn không cố gắng gượng dậy, e là đến Nghịch Ma Kiếm cũng không cầm nổi.
Họ đều là những thiên tài hàng đầu, khi còn ở trong cùng cảnh giới Tinh Cung Cảnh, hắn có thể còn sức chiến đấu, nhưng hiện tại lại kém hơn một cảnh giới, hắn dù thế nào cũng không thể ngăn cản toàn bộ đòn đánh của Vân Mộng Chân.
Ngay từ đầu, Bạch Nhạc dường như đã đoán trước được kết quả này.
Lưỡi kiếm băng lãnh giáng xuống ngực Bạch Nhạc, đâm vào phân nửa, như thể muốn xuyên thủng trái tim hắn.
Nhưng ngay khi Bạch Nhạc tưởng mình sắp chết, Côn Ngô Kiếm đâm vào cơ thể, chạm vào máu của hắn, lại đột nhiên rên rĩ một tiếng, gần như không bị khống chế mà thu lại kiếm khí, sau đó dừng lại.
Thần Kiếm có linh.
Mặc dù Bạch Nhạc đã xóa bỏ mối liên hệ với Côn Ngô Kiếm, nhưng khi mũi kiếm nhuốm đầy máu của Bạch Nhạc, nó lại nhớ đến hắn, bèn kêu lên một tiếng đau khổ, không chịu đâm thêm nữa.
Nghe thấy tiếng rên rĩ của Côn Ngô Kiếm, cho dù Bạch Nhạc có kiên cường đến đâu đi chăng nữa, lúc này cũng không kìm được nước mắt.
- Vân Mộng Chân… nàng thật sự muốn giết ta sao?
Ngay cả Côn Ngô Kiếm cũng có linh, không chịu đánh lại chủ cũ, chẳng lẽ nàng còn tàn nhẫn hơn kiếm sao?
Nỗi đau thấu xương đó dường như đã làm tan nát trái tim Bạch Nhạc.
Gần như cùng lúc đó, trong mắt Vân Mộng Chân cũng lộ ra vẻ đấu tranh dữ dội.
- … Đi!!!
Trên mặt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ đau đớn, thanh kiếm trong tay nàng vẫn đang đâm về phía trước, nhưng từ trong miệng lại thốt ra chữ này.