Tuy chỉ là một chữ, nhưng đối với người tâm đã chết như Bạch Nhạc mà nói lại giống như nhạc tiên.
Trong phút chốc, đáy mắt Bạch Nhạc bỗng lóe lên.
Đi?
Nàng bảo ta đi?
Nhưng vẻ mặt đau khổ của Vân Mộng Chân chỉ thoáng qua, Bạch Nhạc còn chưa kịp hoàn hồn thì nàng đã lấy lại vẻ lạnh lùng như trước đây, dường như mọi thứ trước đó chỉ là ảo giác của hắn vậy.
Nhưng với ý chí của Bạch Nhạc, cho dù chỉ là sự dị thường trong chớp nhoáng thì cũng làm sao lay chuyển phán đoán của hắn cho được.
Có vấn đề.
Từ tận đáy lòng Bạch Nhạc tin Vân Mộng Chân sẽ không bao giờ giết hắn, bây giờ dù chỉ là một chút manh mối cũng có thể khiến Bạch Nhạc nhận ra.
Cho dù không có lý do và cũng không có chứng cứ nào, nhưng chỉ cần dựa vào chút manh mối này, hắn vẫn tin chắc rằng chuyện này nhất định có vấn đề.
Rốt cuộc nỗi khổ của Vân Mộng Chân là gì?
Rốt cuộc vấn đề này bắt nguồn từ đâu?
Trong phút chốc, đầu óc của Bạch Nhạc như sắp nổ tung, từ khi Vân Mộng Chân ra khỏi Thượng Cổ Cấm Địa, mọi chuyện xảy ra nãy giờ lại thoáng hiện lên trong đầu Bạch Nhạc.
Trong nháy mắt, hình ảnh trong đầu đột nhiên dừng lại, dừng lại ở lần nhìn nhau dạo trước.
Tia sáng này như ánh chớp đột ngột xé tan màn đêm.
Bất kể mọi thứ trông hoàn mỹ đến đâu, vẫn đều có sơ hở.
Một điểm này đủ để làm cho Bạch Nhạc lật ngược hoàn toàn suy luận trước đó.
Vân Mộng Chân nói nàng có được truyền thừa của tiên đạo trong Ngũ Thải Tiên Cung, cho nên mới muốn cắt đứt mọi liên hệ với Bạch Nhạc, tuyệt tình làm tiên.
Tuy nhiên, nếu đúng như vậy, thì khi Vân Mộng Chân ra khỏi Thượng Cổ Cấm Địa phải tuyệt tình rồi mới đúng.
Mặc dù trước đó hai người không hề giao lưu, nhưng khoảnh khắc nhìn nhau giữa đám đông đó, Bạch Nhạc vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Ít nhất, Vân Mộng Chân tại thời điểm đó vẫn là Vân Mộng Chân mà hắn quen thuộc.
Vậy... sự thay đổi bắt đầu từ đâu?
Mọi thứ trước đó như một tia sáng thoáng qua, lại từ tâm trí của Bạch Nhạc dội lại, cuối cùng dừng lại ngay một đòn trước khi chết của Mặc Kình.
- Ngươi không phải Vân Mộng Chân.
Trong mắt Bạch Nhạc lóe lên sát khí lạnh lẽo, câu này, hắn gần như là hét lên.
Mặc dù đối phương biết tất cả quá khứ giữa hắn và Vân Mộng Chân, mặc dù đối phương cũng đang thi triển thần thông là sở trường của Vân Mộng Chân, mặc dù lý do mà đối phương đưa ra cũng không có chút sơ hở nào.
Nhưng lúc này, Bạch Nhạc vẫn đưa ra đáp án chính xác nhất.
Sau khi loại bỏ tất cả các lựa chọn bất khả thi, những gì còn lại, dù khó tin đến đâu vẫn là sự thật.
Vân Mộng Chân không trả lời Bạch Nhạc, nó vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lần nữa thúc giục Côn Ngô Kiếm đâm vào tim Bạch Nhạc.
Bất kể Bạch Nhạc có phát hiện chuyện gì, chỉ cần hắn chết, mọi chuyện tự nhiên sẽ kết thúc.
- Nổ!!!
Một kiếm kết liễu vừa rồi bị trì hoãn vì Côn Ngô Kiếm nhận ra Bạch Nhạc, cho nên Bạch Nhạc mới có thể ở trong tình thế tuyệt vọng này có được một chút thời gian.
Nếu là trước đây, khoảng thời gian ít ỏi này có lẽ không có ý nghĩa. Tuy nhiên, đối với Bạch Nhạc hôm nay, khoảng thời gian ít ỏi này có lẽ đủ để quyết định tất cả.
Bùm.
Pho Thân Ngoại Hóa Thân đột nhiên phát nổ, Huyền Nguyệt chi lực bị nuốt chửng được đẩy lùi ra ngoài, chỉ với một chút tác động này, đã buộc Vân Mộng Chân phải cách xa ra một khoảng.
Dựa vào sức mạnh tuyệt đối của Tinh Hải Cảnh, Vân Mộng Chân không chịu nhiều ảnh hưởng, thế kiếm vẫn không thay đổi, tiếp tục chém về phía Bạch Nhạc.
Nhưng chỉ bằng vào việc này, Bạch Nhạc đã bắt được một chút thời gian, ngón tay hắn đột ngột chỉ ra.
- Đại Mộng… Thiên Thu.
Trong nhiều trường hợp, sự sống và cái chết chỉ nằm trong một ý nghĩ.
Bạch Nhạc rất giỏi chiến đấu, càng ở gần bờ vực sinh tử thì càng đưa ra phán đoán chính xác nhất, hơn nữa, hắn còn rất có dũng khí tin tưởng nhận định của chính mình.
Đại Mộng Thiên Thu quả thực rất mạnh, nhưng trên thực tế, thần thông này thích hợp sử dụng cho những đối thủ yếu hơn mình, hoặc ít nhất là có thực lực tương đương, nếu không sẽ khó đạt được kết quả tốt.
Vân Mộng Chân đã bước vào Tinh Hải Cảnh, thần hồn chi lực chắc chắn mạnh hơn Bạch Nhạc, chỉ bằng vào việc này cũng đủ để quyết định sinh tử trong nháy mắt, việc cố gắng sử dụng thần thông Đại Mộng Thiên Thu để ngăn chặn đối thủ kiểu này cũng na ná với việc chịu chết, bởi vì ngay cả khi Vân Mộng Chân có trì hoãn thời gian thêm một chút nữa, thì sau đó nàng cũng có thể đâm kiếm vào tim hắn.
Dám thi triển thần thông Đại Mộng Thiên Thu vào thời điểm như vậy, cần phải có can đảm cực kỳ.
Nhưng Bạch Nhạc đang đánh cược, cược nhận định của mình là đúng.
Hắn cược người trước mặt không phải Vân Mộng Chân thật, cược đối phương vẫn chưa hoàn thành bước cuối cùng của việc đoạt xá, nếu không, Vân Mộng Chân sẽ không thể hiện ra vẻ giãy dụa lúc hắn sắp chết, càng không để lộ ra vẻ giằng co, muốn thả hắn đi.
Những thứ này nói thì rất dài dòng, nhưng thực tế, nó chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Nếu điều hắn nghĩ là đúng, thì lập tức có thể phân sinh tử.
Bùm.