Giả như thật mà thật cũng như giả.
‘Tuyệt tình làm tiên’, đối với nàng mà nói là loại ngụy trang tốt nhất.
Vân Mộng Chân khe khẽ lắc đầu, sau đó lại dùng sức, đánh một chưởng đẩy Bạch Nhạc ra.
- Cút! Trước khi ta đổi ý, ngươi nên cút ra khỏi Đạo Lăng Sơn.
Vân Mộng Chân cầm Côn Ngô Kiếm, lần nữa chỉ vào Bạch Nhạc, giọng nói lại trở lại vẻ lạnh lùng.
Cùng một khuôn mặt và lời nói lãnh đạm nhưng giờ đây lại mang đến cho Bạch Nhạc một cảm giác hoàn toàn khác.
Thời điểm đối mặt ngắn ngủi đó cũng đủ để Bạch Nhạc hiểu được ý định thực sự của Vân Mộng Chân.
Bạch Nhạc lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể hắn đập mạnh xuống đất, cả người vô cùng chật vật, giãy dụa một hồi lâu, thậm chí khó khăn lắm hắn mới có thể đứng dậy.
Cảnh tượng này cũng một lần nữa làm chấn động những người có mặt ở đây.
Từ khi Bạch Nhạc bước chân vào Thượng Cổ Cấm Địa, hắn luôn xuất hiện trong tư thế cao ngạo, trong khoảng thời gian này, Bạch Nhạc cũng từng trải qua nguy hiểm và thất bại, nhưng ngay cả trong lúc nguy hiểm nhất, Bạch Nhạc cũng chưa bao giờ chật vật và tuyệt vọng như vậy.
Tuyệt vọng, đúng vậy, chính là tuyệt vọng.
Bây giờ mọi người có mặt ở đây dường như đều có thể nhìn ra được sự tuyệt vọng của Bạch Nhạc.
Lần ra tay cuối cùng của Vân Mộng Chân tuy không giết được Bạch Nhạc, nhưng cũng đủ để thể hiện rõ thái độ của nàng, tiêu diệt hy vọng cuối cùng của Bạch Nhạc.
Cảm giác bị người mình yêu phản bội, bỏ rơi là nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất.
Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy, vươn tay lau vết máu nơi khóe miệng, hắn không nói một lời nào mà xoay người rời đi, khom người bước từng bước xuống núi.
Trên đường đi, Nghịch Ma Kiếm đã đồng hành cùng hắn trong cuộc chiến đẫm máu dường như đã không còn vẻ huy hoàng của thần kiếm nữa, thay vào đó nó giống như một chiếc nạng, cùng Bạch Nhạc từng bước rời khỏi Đạo Lăng Sơn.
Mặt trời lặn đỏ như máu, dường như cũng chứng kiến sự cô đơn, lẻ loi của một người anh hùng.
Nhìn bóng lưng của Bạch Nhạc, trái tim của Vân Mộng Chân như bị kim đâm, đau đến mức không thở nổi, nhưng nàng không thể làm gì, thậm chí còn không thể biểu hiện ra một chút biểu cảm kỳ lạ nào.
Trên thực tế, bây giờ không chỉ có Vân Mộng Chân, mà ngay cả hai bên Ma - Đạo đang đứng trên Đạo Lăng Sơn đều đổ dồn ánh mắt vào bóng dáng cô đơn của Bạch Nhạc.
Tình trạng hiện tại của hắn thật sự rất tệ, tệ đến mức bất cứ kẻ nào của Tinh Cung Cảnh đều có thể giết chết.
Trong tình huống như vậy, ai nói không ngấp nghé đều là nói dối. Nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt băng giá của Diệp Huyền cũng đủ để xua tan suy nghĩ của hầu hết mọi người.
- Ha ha, Đạo Lăng Thiên Tông quả nhiên là một thế hệ không bằng một thế hệ. Hôm nay dừng ở đây, sau này bản vương sẽ lại tới cửa xin lĩnh giáo.
Bất Tử Thanh Vương chém xuống một kiếm màu xanh, thân hình ông ta nhoáng lên, lập tức rút lui.
Mặc dù trận chiến với Ninh Giang không dài và không bên nào dùng hết toàn lực, nhưng vẫn đủ để Bất Tử Thanh Vương nhìn thấu được thực lực của đối thủ.
So với Diệp Lăng Vân, Ninh Giang vẫn còn quá yếu. Cho dù Bất Tử Thanh Vương vẫn chưa thể khôi phục sức mạnh của Hóa Hư, cũng chỉ dựa vào Thanh Vương Kiếm, khi đối đầu với Ninh Giang có vẻ hơi thiệt thòi, nhưng cũng đủ để bất khả chiến bại.
Thậm chí ông ta chỉ cần một lần nữa bước vào Hóa Hư chứ không cần trở lại trạng thái đỉnh phong cũng dễ dàng hạ gục được Ninh Giang.
- Diệp Huyền đại sư, trước mắt bản vương sẽ đưa Bạch Nhạc về Thanh Châu, ha ha, hẹn gặp lại ở Thanh Châu.
Trong tiếng cười lớn, Bất Tử Thanh Vương hóa thành một bóng xanh, đuổi theo bóng dáng của Bạch Nhạc, chỉ trong chốc lát đã cùng Bạch Nhạc biến mất ở cuối trời.
Nhất thời, Đạo Lăng Sơn yên ắng trở lại.
Kể từ khi Mặc Kình đưa những thiên tài Ma Đạo vào Thượng Cổ Cấm Địa, địa vị tối cao của Đạo Lăng Thiên Tông đã bị lung lay. Mặc dù Mặc Kình đã chết trên Đạo Lăng Sơn, nhưng mà, cả Diệp Lăng Vân cũng ngã xuống.
Lại còn Diệp Huyền và Bất Tử Thanh Vương quậy nước đục thêm, sau đó đưa Bạch Nhạc – vị truyền nhân của Ma Quân này an toàn rời khỏi Đạo Lăng Sơn, tất cả hồ như thông báo trận tuồng này cuối cùng đã kết thúc.
Quan trọng hơn, trận chiến này cũng đánh dấu sự kết thúc của thời kỳ thuộc về Đạo Lăng Thiên Tông.
Và hiện tại, hy vọng duy nhất của Đạo Lăng Thiên Tông là Vân Mộng Chân, vị Đạo Lăng Thánh Nữ có được truyền thừa của tiên đạo.
Diệp Huyền ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Giang, ông ta cũng không nói thêm nữa, xoay người rời đi.
Sắc mặt Ninh Giang trông vô cùng khó coi, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Tuy hắn rất muốn giết Diệp Huyền cùng với những người trong Ma Đạo này, nhưng hiện tại hắn cũng biết rất rõ, mình không thể làm được. Hoặc là... Đạo Lăng Thiên Tông bây giờ không làm được.
....
Tin tức truyền đi rất nhanh. Chỉ mới mấy ngày, tin tức về Đạo Lăng Sơn đã lan truyền khắp thiên hạ. Cả việc Yến Bắc Thần – truyền nhân Ma Quân chính là Bạch Nhạc cũng gây chấn động với quy mô như thế.
Bây giờ Bạch Nhạc có thể coi là nổi tiếng khắp thiên hạ, danh tiếng thậm chí không kém Vân Mộng Chân.
Hơn nữa, đây không còn là hư danh như trước kia, mà chính là uy danh hiển hách.