Trên Đạo Lăng Sơn nói cái gì mà nghịch thiên làm ma, tuy lúc đó trông oai phong lẫm liệt thật, nhưng bây giờ lại phải trả một cái giá thật lớn.
Tất nhiên, trong lòng Bạch Nhạc biết thực ra Bất Tử Thanh Vương không có ý làm khó mình, mà ông ta chỉ muốn dùng cách này giúp hắn xây dựng lại tự tin, buộc hắn phải thay đổi nhiều hơn.
Dù sao khi ở trên Đạo Lăng Sơn, chỉ có Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân biết những gì đã xảy ra trong trận chiến giữa hai người. Trong mắt những người khác, Bạch Nhạc gần như đã bị Vân Mộng Chân đả kích cho thương tích đầy mình, có thể vực dậy được hay không cũng là một vấn đề. Nhưng những chuyện này liên quan đến sự an nguy của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc cũng không giải thích được với ai, đừng nói là Bất Tử Thanh Vương, ngay cả Diệp Huyền – người đáng để tin tưởng cũng không được.
Bạch Nhạc hít một hơi thật sâu, lúc này hắn mới chậm rãi nói:
- Thanh Vương điện hạ, như ngài mong muốn.
Không có đủ tài để cự tuyệt, thậm chí là lý do cự tuyệt cũng không có, Bạch Nhạc đương nhiên chỉ có thể đồng ý.
- Tốt lắm!!!
Bất Tử Thanh Vương rất hài lòng với thái độ của Bạch Nhạc, ông ta nhàn nhạt nói:
- Bạch Nhạc, ngươi phải hiểu, chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới có thể mang lại cho ngươi mọi thứ mà ngươi muốn.
....
Ba ngày ngắn đến nỗi Bạch Nhạc còn không kịp trở về Bạch phủ. Hắn do dự một lúc, sau cùng chuyển mục tiêu thành Huyết Ảnh Ma Tông.
Mặc dù lúc trước hắn không ủng hộ thân phận Ma Đạo của mình, nhưng bây giờ Bạch Nhạc biết mình không thể từ chối việc trở thành một thành viên của Ma Đạo.
Đến Huyết Ảnh Ma Tông trước chắc chắn sẽ có lợi hơn để hắn thể hiện được lập trường của mình.
Mặc dù Bạch Nhạc biết rất rõ cho dù bây giờ có thật sự ra tay, hiện tại hắn có sự chống lưng của Bất Tử Thanh Vương, còn có Tiểu Bạch Long, hắn cũng không sợ Huyết Ảnh Ma Quân, nhưng từ khi trở về Thanh Châu, Bạch Nhạc đã không còn ý định dùng xung đột để giải quyết các vấn đề của Thanh Châu nữa.
Bạch Nhạc vốn đã quen thuộc với Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng lần này, hắn không hề có ý nghĩ sẽ che giấu thân phận của mình. Mà kể từ lúc lộ thân phận trên Đạo Lăng Sơn, việc che giấu thân phận đối với hắn không còn ý nghĩa gì nữa.
- Ai đấy?
Bạch Nhạc vừa mới xuất hiện trước Huyết Ảnh Ma Tông thì đã bị một đệ tử chú ý, tên đệ tử kia tiến lên hỏi, nhưng vừa dứt lời, hắn lập tức nhận ra thân phận của Bạch Nhạc.
Nháy mắt, tên đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông bắt đầu run lên.
- Tham kiến Bạch... công tử.
Chỉ trong nháy mắt, mấy tên đệ tử khác cũng kịp hoàn hồn, lập tức khom mình hành lễ với Bạch Nhạc.
Chỉ là việc xưng hô này lại khiến bọn họ bối rối.
Bình thường bọn họ nên gọi Bạch Nhạc là Bạch phủ chủ, nhưng bây giờ lại có tin đồn Bất Tử Thanh Vương đã trở lại, trong trường hợp này, ai biết được Bạch Nhạc có còn là phủ chủ không?
Hơn nữa, ai biết Bất Tử Thanh Vương có đang ở gần đây hay không, có đi cùng với Bạch Nhạc không?
Lúc này nếu chẳng may nói sai lời mà trực tiếp bị giết chết, đó mới thực sự là chết trong mơ mơ hồ hồ.
- Bạch công tử?
Bạch Nhạc cười khẽ, trong mắt lộ ra vẻ đùa cợt, nói:
- Xem ra bản quan rời khỏi Thanh Châu hơi lâu rồi, cho nên các ngươi đều đã quên… Thanh Châu này rốt cuộc là của ai?
- ...
Ngay lập tức, các đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đồng loạt biến sắc.
Bạch Nhạc tuy không có vẻ tức giận, nhưng sự bất mãn lộ ra trong câu nói này quá rõ ràng. Quan trọng hơn là thái độ được toát ra trong đó.
Thanh Châu là của ai?
Câu này ở Thanh Châu mấy ngày nay được lưu truyền rộng rãi, nhưng khi phải đối mặt với Bạch Nhạc thì không ai dám tùy tiện nói ra. Nhưng ai ngờ, Bạch Nhạc vừa mới xuất hiện đã chủ động nhắc tới, hoàn toàn không có ý định né tránh.
Cùng với việc Bất Tử Thanh Vương lúc này không đi cùng Bạch Nhạc, không khỏi khiến người ta suy nghĩ.
Chẳng lẽ... Bạch Nhạc, ngươi thật sự muốn lật mặt với Bất Tử Thanh Vương à?
- Bạch phủ chủ đại giá quang lâm, bản quân lại không có tiếp đón từ xa. Tuy nhiên, bản quân cũng muốn biết, Thanh Châu này rốt cuộc là của ai?
Trong bóng đêm, một vệt màu máu lặng lẽ xuất hiện trên bầu trời, lộ ra vẻ giễu cợt, nhẹ nói.
Huyết Ảnh Ma Quân.
Với thân phận và sức mạnh hiện tại của Bạch Nhạc, toàn bộ Huyết Ảnh Ma Tông bây giờ người có đủ tư cách để nói chuyện ngang hàng với hắn cũng chỉ có Huyết Ảnh Ma Quân.
Bạch Nhạc tuy chưa bước chân vào Tinh Hải Cảnh, nhưng chiến tích giết chết Triệu Cảnh Xương đã đủ để hắn có thể nói chuyện ngang hàng với cường giả Tinh Hải Cảnh.
Đương nhiên, trong mắt một cường giả như Huyết Ảnh Ma Quân, Bạch Nhạc hôm nay trông vẫn còn non nớt, cho nên khi nói chuyện, ông ta mới có thể lộ ra chút đùa cợt như vậy.
Bạch Nhạc không quan tâm đến sự đùa cợt của Huyết Ảnh Ma Quân, sắc mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ.
- Thanh Châu, tất nhiên là của Đại Càn vương triều.
Đầu lấy mộc đào, báo lấy Quỳnh Dao.*
*Bạn cho tôi quả đào, tôi cho bạn ngọc Quỳnh Dao, đó là một ẩn dụ để cảm ơn lẫn nhau.