Xòe tay, Bạch Nhạc tiếp tục nói,
- Huống chi, cho dù dứt bỏ những đạo lý lớn này không nói tới, đối với cá nhân ngươi mà nói, giết ta thì có lợi ích gì? Ta chết, tất nhiên sẽ kinh động tới Tử Dương Chân Nhân và Vân tiên tử, bọn họ lại không biết ta là truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân, cho dù là vì thể diện, chỉ sợ cũng phải báo thù cho ta! Cho dù ngươi có thể trốn được, cũng phải trả một cái giá không nhỏ nhỉ?
Dạ Nhận vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng lại không thể không thừa nhận, những gì Bạch Nhạc nói chính là sự thật!.
Bạch Nhạc đã không phải tiểu tử Dẫn Linh cảnh lúc trước, thành tựu Tử Phủ, hơn nữa dựa vào một chiêu Linh Tê Kiếm Quyết đã nhìn hé được kiếm đạo, dưới tình huống không đánh lén, cho dù là hắn muốn giết Bạch Nhạc, cũng tất nhiên phải làm ra động tĩnh không nhỏ.
Với thực lực khủng bố của Tử Dương Chân Nhân, thế tất có thể phát hiện, không trả giá đắt thì hắn sao có thể thoát thân.
- Quan trọng nhất là, nếu ta nói dối thì sao?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc lại cho Dạ Nhận một kích trí mạng.
Lúc trước nói những cái đó, chỉ là Dạ Nhận không chiếm được lợi ích mà thôi, nhưng một điểm cuối cùng này, lại đủ để trí mạng.
Nếu Thông Thiên Ma Quân còn sống, giết truyền nhân của hắn, ai có thể ngăn cản được lửa giận của Thông Thiên Ma Quân?
Người của Đạo Lăng Thiên Tông có lẽ không làm gì được Dạ Nhận, nhưng một khi Thông Thiên Ma Quân muốn động thủ, hắn ngay cả trốn cũng không có chỗ mà trốn!
Côn Ngô Kiếm và Thông Thiên Ma Quân cùng không biết tung tích, ai dám khẳng định Thông Thiên Ma Quân nhất định đã chết?
Bất kể là Đạo Lăng Thiên Tông hay là ma đạo, không ai dám khẳng định.
Cũng chính bởi vì vậy, Dạ Nhận mới muốn từ trong miệng Bạch Nhạc có được một tin tức một.
Nhưng không ngờ Nhưng không ngờ, tuy Bạch Nhạc chỉ là một thiếu niên, nhưng lại khôn khéo hơn bất kỳ ai, cho dù là đối mặt với uy hiếp tử vong, cũng vẫn duy trì được sự bình tĩnh tuyệt đối, căn bản không lộ ra chút khẩu phong.
Trong nhất thời, trong sân lại lâm vào trong một mảng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió đêm.
- Thú vị! Thật sự thú vị!
Trầm mặc một lát, Dạ Nhận đột nhiên bật cười,
- Ngươi nói đúng, giết ngươi đối với ta mà nói, đích xác không có bất kỳ lợi ích gì.
Khi nói chuyện, Dạ Nhận đã thu lại chủy thủ trong tay, tỏ vẻ không còn địch ý, mới tiếp tục mở miệng nói,
- Muốn giết ngươi, buổi tối ngày đó ngươi đã chết rồi, sao có thể còn sống đến bây giờ!
- Thân là truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân, ngươi lại bái vào tông môn chính đạo, thậm chí có giao tình với Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông... Còn có chuyện gì thú vị hơn sao?
Cười khẽ, Dạ Nhận tiếp tục nói,
- Ngươi yên tâm, ta chẳng những sẽ không giết ngươi, hơn nữa còn sẽ giúp ngươi che giấu tầng thân phận này.
- Về phần Thông Thiên Ma Quân rốt cuộc có còn sống hay không, cái đó cũng không liên quan gì tới ta!
Khóe miệng hiện lên một tia châm chọc, Dạ Nhận lạnh lùng nói,
- Ta nói rồi, trận đánh ở Đạo Lăng Sơn, cũng có nghĩa là chung kết của một thời đại! Thời đại thuộc về Đạo Lăng Thiên Tông đã sắp kết thúc, về phần là ai kết thúc tất cả những chuyện này... Vậy không quan trọng.
- Thông Thiên Ma Quân cũng được, ngươi cũng thế, thậm chí bất kỳ một người trong ma đạo nào cũng được! Quan trọng là, chúng ta đều còn trẻ, đây vốn là một thời đại thuộc về chúng ta, so sánh với đám ngụy quân tử chính đạo, hoặc là những kẻ điên của ma đạo... Hiển nhiên ta cảm thấy hứng thú với ngươi hơn.
- Ta đến, chỉ là để nói với ngươi, ngươi ẩn tàng không tốt đâu! Thân ở trong cuộc, ngươi cũng đừng hòng chỉ lo thân mình! Ngươi muốn làm gì ta không xen vào, cũng không muốn quản, nhưng ngươi cần phải hiểu, làm một người trong ma đạo, Đạo Lăng Thiên Tông là kẻ địch mà ngươi vĩnh viễn không thể tránh khỏi.
Nói đến đây, trong mắt Dạ Nhận lộ ra một tia hàn ý,
- Cường hành cứu Vân Mộng Chân, ngươi đã là kẻ địch với ma đạo, chuyện như vậy, ta không muốn lại thấy lần nữa... Nếu không, bất kể Thông Thiên Ma Quân có còn sống hay không, ngươi vẫn khó thoát khỏi cái chết.
- Một ngày nhập ma, cả đời là ma! Đừng tưởng rằng, khoác một thân da của đệ tử huyền môn thì ngươi thật sự thành người trong huyền môn!
- Huyền môn không dung được dị loại.
Bỏ lại những lời này, Dạ Nhận lại biến mất trong bóng đêm.
Đến đơn giản, đi dứt khoát, không hề có chút ướt át bẩn thỉu.
Đứng dưới ánh trăng, trên mặt Bạch Nhạc nở nụ cười khổ, đừng nhìn bộ dạng vững tâm vững dạ vừa rồi, nhưng trên thực tế, áp lực hắn phải gánh vác lớn hơn bất kỳ ai.
Phàm là có được tất phải trả giá.
Có được truyền thừa của Thông Thiên Ma Công, lấy được Côn Ngô Kiếm, thậm chí có một đoạn nghiệt duyên như vậy với Vân Mộng Chân, những cái này nhìn thì đều là chuyện tốt.
Nhưng có được như vậy, há có thể không trả giá điều gì?
Chạy giữa chính ma, giãy dụa cầu sinh, thậm chí khi cần thiết phải làm ra lấy hay bỏ, đây là cái giá mà hắn tất phải trả.
Không ai có thể thành công dễ dàng!
Đi lên con đường như vậy, trừ khoái ý ra còn có trầm trọng.