Nhưng vấn đề ở chỗ… Giáo chủ của Bạch Cốt Thần Giáo, Bạch Cốt phu nhân, sớm đã bày tỏ quy thuận với Thông Thiên Ma Quân, quan hệ với Bạch Nhạc cũng cực kỳ thân cận.
Trong tình huống như vậy, cục diện của Bắc Đẩu Tinh Cung có thể sẽ càng thêm gian nan. Cũng chính vì thế nên bây giờ vị cung chủ như ông ta mới không thể không tìm tới Bắc Đẩu Lão Tổ xin chỉ bảo.
Thế cục hôm nay thật sự đã có chút vượt qua năng lực khống chế của ông ta rồi.
- Bạch Nhạc…
Bắc Đẩu lão tổ lặp lại cái tên này, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác cực kỳ phức tạp, dường như tất cả mọi chuyện đều liên quan đến Bạch Nhạc vậy.
Từ đầu, cái tên mà trước kia ông ta thậm chí căn bản không cần quá để ý đến, vậy mà hôm nay thật sự đã trưởng thành đến trình độ đủ để uy hiếp được Bắc Đẩu Tinh Cung… Chuyện này có chút hoang đường, nhưng lại cực kỳ chân thực.
Bạch phủ.
- Tiểu Bạch, không cho ngươi ăn vụng nữa, có nghe hay không?
Bạch Thanh Nhã đưa tay gõ lên trên đầu Tiểu Bạch Long một cái, bất mãn dạy dỗ.
Bạch Nhạc vừa mới làm chuyện bên ngoài xong trở về, Bạch Thanh Nhã tự mình xuống bếp muốn làm một ít đồ ăn Bạch Nhạc thích ăn nhất để đón tiếp đệ đệ, cũng từ chối để người khác nhúng tay, cho dù là Tô Nhan cũng bị cản ra ngoài.
Nhưng duy chỉ có tên tiểu tử này là Bạch Thanh Nhã không có cách nào với nó cả.
Thấy tiểu tử kia liên tiếp trộm thịt ăn từ trong nồi, Bạch Thanh Nhã cuối cùng cũng nhịn không được dạy nó một chút, cái tên nhóc tham ăn này.
- Grao grao!!!
Tiểu Bạch Long chịu một cú trên đầu, nó uất ức kêu một tiếng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào thịt trong nồi không chịu đi.
Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hẳn đã bị dọa cho chết khiếp rồi.
Sau trận chiến với Thất Tinh Tông, người tu hành của Thanh Châu đều biết bên người Bạch Nhạc có một con Bạch Long đáng sợ, đủ để chém giết Tinh Hải.
Đừng nói Bạch Thanh Nhã chỉ là một người bình thường, cho dù là lão tổ Tinh Hải cảnh, ai dám giơ tay lên cốc đầu Tiểu Bạch Long chứ?
Dù rằng bây giờ nó chỉ là bộ dạng đáng yêu lớn chừng bàn tay.
Chỉ là, mấy chuyện này Bạch Thanh Nhã lại không biết.
Bạch Thanh Nhã vốn biết rất ít về chuyện của tu hành giới, hơn nữa Tô Nhan cũng biết Bạch Nhạc không muốn Bạch Thanh Nhã lo lắng cho hắn, vậy nên có rất nhiều chuyện Tô Nhan đều gạt Bạch Thanh Nhã, thế cho nên ấn tượng của Bạch Thanh Nhã đối với Tiểu Bạch Long vẫn còn dừng lại ở nhóc con đáng yêu lúc trước.
Tiểu Bạch Long thì càng không quan tâm, linh trí của nó vốn là càng ngày càng cao, đương nhiên biết Bạch Thanh Nhã là người cực kỳ thân cận của Bạch Nhạc, hơn nữa hồi đầu khi ở Bạch phủ, tiểu tử này đã quen thuộc với Bạch Thanh Nhã rồi. Nên có thể nói, ngoại Bạch Nhạc, người thân mật nhất với Tiểu Bạch Long trên đời này chính là Bạch Thanh Nhã.
Những chuyện vặt vãnh này đương nhiên không cần nói thêm.
Trong Thính Hương Thủy Tạ, Bạch Nhạc tùy ý dựa vào ghế, Tô Nhan đứng ngay bên cạnh xoa bóp vai cho Bạch Nhạc như một tiểu thị nữ, miệng thì nói chuyện phiếm.
- Công tử, bên phía Thanh Vương thật sự không cần lo lắng sao?
Mặc dù trong khoảng thời gian này, Bạch Nhạc đã lần nữa lập uy ở Thanh Châu, nhưng chỉ cần nhớ đến vị Bất Tử Thanh Vương kia là trong lòng Tô Nhan vẫn có chút e ngại.
Phải biết rằng, ban đầu ở trong Thanh Vương Lăng, nàng ta đã từng gặp Bất Tử Thanh Vương, cũng biết đó là tồn tại kinh khủng tới bậc nào.
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi, tâm tư của Thanh Vương không đặt ở mấy chuyện này.
Những người khác không rõ, nhưng Bạch Nhạc lại biết rất rõ cái gọi là Thanh Châu căn bản sẽ không bị vị Bất Tử Thanh Vương kia đặt vào trong mắt, lấy thân phận của vị kia, đã sớm qua cảnh giới truy cầu quyền lực và lợi ích rồi.
Đối với Bất Tử Thanh Vương, chuyện quan trọng nhất chính là khôi phục thực lực, thử xem có thể có cơ hội tiến thêm một bước hay không.
Ngoại trừ chuyện đó ra, cho dù là hưng suy của Đại Càn vương triều, ông ta cũng căn bản không để trong lòng, càng đừng nói đến mảnh đất Thanh Châu này.
Cũng chính vì vậy nên trước đây khi nhắc tới chuyện này, Bất Tử Thanh Vương mới có thể khinh miệt nói ‘đây là một câu hỏi ngu xuẩn’.
Người đời đa phần đều lấy tầm nhìn và cảnh giới của mình để đo lường tâm tư của Bất Tử Thanh Vương, đương nhiên là sai cả ngàn dặm.
Cho dù là Bạch Nhạc, cũng chỉ là gần đây mới nghĩ rõ rất nhiều thứ mấu chốt trong đó sau khi thật sự ổn định lại tâm thần.
Chỉ là hắn cũng không muốn giải thích quá nhiều với Tô Nhan.
Trên thực tế, nếu không đến loại cảnh giới đó thì dù hắn nói thế nào, chỉ sợ Tô Nhan cũng rất khó để lý giải loại tâm cảnh này.
Nhưng chỗ tốt của Tô Nhan là nàng ta không bàn về nguồn gốc, mà lại có một loại cảm giác tin tưởng khác thường đối với Bạch Nhạc.
Chỉ cần Bạch Nhạc nói không thành vấn đề thì nàng ta cũng không còn để ý.
Tô Nhan nhìn Bạch Nhạc, nhịn không được lại hỏi:
- Công tử, lần này người về Thanh Châu, sẽ ở lại bao lâu?