Chưởng quản lại Thanh Châu, thậm chí áp đảo cả Huyết Ảnh Ma Tông và Thất Tinh Tông, trông thì Bạch Nhạc hẳn phải đắc chí vừa lòng, hoàn toàn an định tại Thanh Châu mới đúng, nhưng trong lòng Tô Nhan vẫn luôn có một loại cảm giác, sợ rằng Bạch Nhạc vẫn sẽ không ở lại lâu.
Bạch Nhạc hơi ngẩn ra, hắn cũng thật sự không nghĩ đến Tô Nhan lại có thể nhìn thấu tới mức này, hắn hơi trầm ngâm một chút, lúc này mới đáp:
- Bây giờ còn không rõ lắm, nhưng mà, hẳn là… hẳn là sẽ không lâu lắm.
Đối với Bạch Nhạc, ổn định thế cục Thanh Châu đã đủ rồi.
Bước tiếp theo, hắn chắc chắn sẽ bước vào Ung Châu, chân chính tiến vào vương đô của Đại Càn vương triều xem thử, chuyện này ước chừng cũng là ý định của Diệp Huyền.
Mà bây giờ chỉ xem khi nào Diệp Huyền sẽ tới Thanh Châu.
Tính toán thời gian thì hẳn là chuyện của Thất Tinh Tông cũng đã truyền đi rồi, chỉ cần nhận được tin tức, Diệp Huyền chắc sẽ không dây dưa quá lâu.
Đương khi trong đầu Bạch Nhạc hiện lên những suy nghĩ này, bên ngoài đã có thống lĩnh của Thanh Vân Kỵ bước vào thư phòng bẩm:
- Phủ chủ đại nhân, có khách tới chơi, dẫn đầu là một lão già áo xanh, bên người có bốn người, trang phục rất kỳ quái, giống như là thư sinh, thợ rèn, ngư phu và nông phu, nhưng họ không nói rõ thân phận, chỉ nói là cố nhân của đại nhân, chỉ cần báo cho đại nhân là được.
Mặc dù chính bản thân gã cũng cảm thấy có chút hoang đường với loại thông báo như vậy, nhưng rõ ràng đối phương không lộ khí tức lại có thể mang đến cho gã một loại áp lực cực lớn, khiến gã không dám có chút do dự.
Ngư Tiều Canh Độc*
*Ngư: người đánh cá; Tiều: tiều phu; canh: nông phu; độc: thư sinh.
Mặc dù thống lĩnh Thanh Vân Kỵ kia không nhận ra Diệp Huyền, nhưng chỉ cần miêu tả đại khái như vậy một cái là Bạch Nhạc đã rõ người cùng đến với đám người Ngư Tiều Canh Độc là ai.
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc đột nhiên ngồi thẳng người dậy, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
- Nhanh, mở rộng cửa chính! Tiểu Nhan, cô cùng đi nghênh tiếp với ta.
Trong lòng Tô Nhan đột nhiên giật nảy, cũng lập tức hiểu ra.
- Công tử, là Diệp Huyền đại sư à?
- Đúng vậy.
Bạch Nhạc đứng dậy, trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ:
- Mới nãy còn đang nghĩ khi nào Diệp Huyền đại sư sẽ đến, không ngờ lại tới nhanh như vậy. Tiểu Nhan, cô sai người đến Thanh Vương Phủ đưa tin, mời Thanh Vương điện hạ qua đây một chuyến đi.
Đối với Bạch Nhạc hay Bất Tử Thanh Vương, chuyện Diệp Huyền đại sư giá lâm đều là chuyện lớn.
Trong tình huống thế này, đương nhiên là nhất định phải phái người đi thông báo. Thậm chí không cần phải nói lí do, chỉ cần mình mời Bất Tử Thanh Vương qua đây là đã đủ để ông ta biết là chuyện gì. Chứ lúc bình thường, Bạch Nhạc cũng không kiêu ngạo đến mức phải để Thanh Vương Bất Tử tự mình qua đây.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc đã bước ra khỏi thư phòng, hắn cũng không cần thuyền mà cứ thế trực tiếp bước qua mặt nước từ Thính Hương Thủy Tạ, ngay lúc đó, Tô Nhan cũng bay thẳng ra ngoài, lấy tốc độ nhanh nhất sai khiến hạ nhân nghênh tiếp.
Không bàn đến việc Diệp Huyền đại sư có ân với Bạch Nhạc, mặc dù chỉ có thân phận là Diệp Huyền đại sư thôi, một khi ông giá lâm Thanh Châu, ai dám thờ ơ đón tiếp?
Lúc trước Tô Nhan cũng từng gặp Diệp Huyền đại sư, đương nhiên cũng biết rõ đối phương có thực lực mạnh mẽ nhường nào.
Lấy nước sạch giội phố, mở rộng cửa chính.
Tỉ mẩn đến cả những hạ nhân của Bạch phủ cũng phải giật mình, phải biết rằng từ khi Bạch Nhạc trở thành phủ chủ Thanh Châu đến nay, hắn chưa từng dùng loại lễ tiết này để chào hỏi ai cả. Cho dù là lão tổ của Thất Tinh Tông hay là Huyết Ảnh Ma Tông đích thân đến, e là cũng không thể có đãi ngộ thế này.
Những hạ nhân này tuy không biết rốt cuộc người đến là ai, nhưng thấy Bạch Nhạc có thái độ như vậy khiến tất cả mọi người vô hình trung cũng ý thức được tầm quan trọng của người tới.
Bạch Nhạc ra đến trước cửa phủ, lập tức khom mình hành lễ:
- Bạch Nhạc bái kiến Diệp Huyền đại sư.
Cung kính lễ độ, cam tâm tình nguyện.
- Tiểu gia hỏa, sao lại đa lễ như vậy?!
Diệp Huyền cười khẽ một tiếng, tiến lên vỗ vỗ bả vai Bạch Nhạc, lúc này mới đỡ hắn dậy:
- Lão phu mạo muội đến đây, xem như là khách không mời mà tới, ngươi không trách là ta vui rồi!!!
- Đại sư thế này khiến tiểu tử nhận không nổi đâu.
Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, hắn lắc đầu, vội vàng đưa một tay xin mời:
- Đại sư có thể tới đây, tiểu tử hết sức vinh hạnh. Đại sư, mời!!!
Nhìn thấy phần thái độ cung kính này của Bạch Nhạc, bốn người Ngư Tiều Canh Độc cực kì hài lòng.
Bây giờ Bạch Nhạc đã có thể nói là vang danh thiên hạ, lại có được mảnh đất Thanh Châu, còn có thể giữ được phần tâm tính này đã coi như là khó có được.
Tô Nhan đưa mấy người Diệp Huyền đại sư vào phủ, lại mời họ ngồi xuống vị trí ở đại sảnh, sau đó nàng ta tự tay dâng trà lên Diệp Huyền đại sư, rồi mới lẳng lặng đứng hầu sau lưng Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc ngồi xuống rồi lập tức lên tiếng tạ lỗi:
- Diệp Huyền đại sư, vừa nãy ta mới tự tiện làm chủ, đã sai người đưa tin cho Thanh Vương điện hạ, cũng xin đại sư đừng trách.