Diệp Huyền cười lắc đầu, không hề để ý:
- Không sao cả, tính ra thì Thanh Vương cũng là tiền bối của lão phu, lão phu đến Thanh Châu, đương nhiên là phải gặp một lần.
Đứng ở trên lập trường của Diệp Huyền, đương nhiên có thể hiểu Bạch Nhạc.
Bất Tử Thanh Vương là tồn tại cường đại cỡ nào, vậy mà ông ta đã không tính toán với Bạch Nhạc, còn đưa quyền chủ đạo Thanh Châu cho hắn, thế đã là một phần tình nghĩa rồi, trong loại tình huống này, nếu như biết Diệp Huyền đến mà Bạch Nhạc lại không thông báo cho Bất Tử Thanh Vương thì đó mới thật sự thất lễ.
- Ha ha, chẳng qua là sống lâu một chút thôi. Ngược lại Diệp Huyền đại sư ngươi mạnh mẽ chống đỡ một cõi trong lúc triều đại này gian nan nhất, phần khí phách và thủ đoạn này, bản vương vô cùng bội phục.
Trong khi họ nói chuyện, Bất Tử Thanh Vương đã trực tiếp bước vào.
So với Diệp Huyền, Bất Tử Thanh Vương không có nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy, ông ta căn bản không thông báo đã trực tiếp bước vào Bạch phủ rồi tìm tới luôn.
Bất Tử Thanh Vương là nhân vật mấy nghìn năm trước, ở niên đại trước đây, Đại Càn vương triều vẫn đang trong giai đoạn thịnh vượng, mặc dù một lần nữa bị Đạo Lăng Thiên Tông đả kích nhưng cũng không đến mức thương gân động cốt, dẫn đến độ suy sụp.
Sau đó, Đạo Lăng Thiên Tông cũng phải mất đến thời gian ngàn năm mới xem như hoàn toàn hủy diệt căn cơ của Đại Càn vương triều. Thậm chí có một lần còn suýt hoàn toàn tiêu diệt được nó.
Mà Diệp Huyền chính là người đột nhiên xuất hiện sau khi Đại Càn vương triều suy nhược nhất, lấy sức một mình ngăn cơn sóng dữ, giữ lại một chút nguyên khí cho Đại Càn vương triều.
Nếu như bàn về số tuổi, ông ta gọi Bất Tử Thanh Vương một tiếng tiền bối cũng không quá. Chỉ là với người tu hành, xưa nay họ không lấy tuổi tác để suy xét lớn nhỏ, mà chỉ có thực lực mới có thể quyết định mọi thứ.
Cũng giống như Bạch Nhạc, nếu bàn về tuổi tác, hắn chẳng qua mới hai mươi tuổi, nhưng khi hắn ra ngoài thì dù cho là kẻ bảy tám chục, thậm chí là hơn trăm tuổi, chỉ cần kẻ đó không bước vào Tinh Hải, e là cũng phải xưng hắn một tiếng tiền bối.
Việc Bất Tử Thanh Vương đến, Diệp Huyền cũng không quá bất ngờ, bèn tùy tiện đáp một câu:
- Thanh Vương điện hạ quá khen rồi.
Diệp Huyền có thể ngồi bất động, nhưng Bạch Nhạc nhất định phải đứng dậy hành lễ.
- Tham kiến Thanh Vương điện hạ.
Bất Tử Thanh Vương hài lòng gật đầu, nói:
- Tiểu tử, mấy ngày nay làm không tệ! Cũng không uổng công Diệp Huyền đại sư coi trọng ngươi như thế.
Mặc dù vẫn không lộ diện, nhưng dù là chuyện của Huyết Ảnh Ma Tông hay Thất Tinh Tông, rõ là Bất Tử Thanh Vương đều biết hết.
- Điện hạ, mời!!!
Chờ sau khi Bất Tử Thanh Vương ngồi xuống rồi, lúc này Bạch Nhạc mới lần nữa ngồi xuống.
Tô Nhan đương nhiên lại dâng trà cho Bất Tử Thanh Vương, những chuyện này cũng không cần nhắc nhiều.
Bất Tử Thanh Vương không có ý dong dài khách sáo, lập tức mở miệng đi thẳng vào vấn đề:
- Diệp Huyền đại sư, lần này ngươi đến đây, e không chỉ là đến thăm Bạch Nhạc đúng không? Chúng ta cũng không nhất định phải vòng vo, có lời gì, không ngại nói rõ.
- Thanh Vương điện hạ vẫn nóng tính như thế.
Diệp Huyền bật cười lớn, nhưng cũng không để bụng.
Trước đó khi ở trên Đạo Lăng Sơn, ông ta cũng từng có tiếp xúc với Bất Tử Thanh Vương, đương nhiên là quen với tính tình của đối phương.
Trên thực tế, ban đầu Bất Tử Thanh Vương thật đúng là không quá coi trọng Diệp Huyền, dù sao thì theo đồn đãi, Diệp Huyền thậm chí ngay cả Tinh Hải Cảnh cũng chưa tới.
Nhưng sau khi Bất Tử Thanh Vương tận mắt gặp Diệp Huyền, ông ta mới nhanh chóng đưa ra phán đoán lần nữa.
Lúc trước, ông ta thậm chí đã từng giao thủ với bốn người Ngư Tiều Canh Độc, nhưng trước khi Thanh Vương Kiếm được tế luyện lại, cho dù lấy thực lực đáng sợ của ông ta thì cũng không thể công phá phòng thủ của bốn người này.
Sau đó, sau khi được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Huyền, lúc này ông ta mới đạt thành ước định với Diệp Huyền, cũng để lại Thanh Vương Kiếm.
Từ lúc đánh một trận ở Đạo Lăng Sơn đến khi trở về tế luyện Thanh Vương Kiếm, Bất Tử Thanh Vương mới chính thức hoàn toàn thay đổi, sinh ra một cảm xúc kính phục với Diệp Huyền.
Bây giờ gặp lại, Bất Tử Thanh Vương xem như là đã thật sự giữ vững tư thái để đối mặt với kẻ này.
Trên thực tế, cho dù là lúc ông ta khôi phục thực lực đỉnh phong, thì chỉ e cũng không sinh ra được lòng kiêu căng gì đối với nhân vật tầm cỡ như Diệp Huyền.
Về phần Diệp Huyền đại sư, lúc trước là nhân vật tương giao, tâm đầu ý hợp với Thông Thiên Ma Quân, đương nhiên cũng sẽ không luống cuống.
Ngược lại là Bạch Nhạc, khi hắn đối mặt với hai vị này quả thực là không có nhiều quyền lên tiếng, đa số chỉ là ngồi nghe.
Bất Tử Thanh Vương lắc đầu, chậm rãi nói:
- Không phải ta gấp, mà là ông đã không còn nhiều ngày giờ.
Câu nói này lại lập tức khiến bốn người Ngư Tiều Canh Độc lập tức biến sắc, muốn tức giận, nhưng ngại thân phận của Bất Tử Thanh Vương, lại không có sự sai khiến của Diệp Huyền, nên mới không tiện mở miệng.
Diệp Huyền lại không để ý, lắc đầu:
- Đúng vậy, quả thực là lão phu đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, tối đa cũng chỉ còn tuổi thọ một năm mà thôi.