Nhưng mà, điều khiến Bạch Nhạc có nằm mơ cũng không ngờ được là, người tìm tới trước tiên không phải người của Ngô Văn Uyên, cũng không phải người của Bạch Cốt Thần Giáo, mà là Bắc Đẩu Tinh Cung.
Chỉ mới một ngày mà Trần Kiếm Phong đã tự mình chạy đến Linh Tê Kiếm Tông. Hơn nữa, thú vị hơn là lần này ông ta không lấy danh nghĩa đến tìm Bạch Nhạc, mà lấy danh nghĩa của Bắc Đẩu Tinh Cung đưa thiệp mời với Linh Tê Kiếm Tông, mời chưởng giáo của Linh Tê Kiếm Tông đến Bắc Đẩu Tinh Cung thương nghị chuyện trừ ma.
Hà Diêu nhìn Trần Kiếm Phong, ông có hơi ngạc nhiên bèn hỏi lại:
- Trừ ma?
- Đúng vậy, trừ ma.
Trần Kiếm Phong gật đầu, nghiêm túc trả lời:
- Sau trận đánh ở Đạo Lăng Sơn, thế lực Ma đạo rục rịch trỗi dậy, mơ hồ có tư thế quét sạch thiên hạ. Duyễn Châu ta đương nhiên không thể may mắn tránh khỏi, bản tông là Địa cấp Tông môn duy nhất của Duyễn Châu, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm trừ ma. Chỉ là chuyện này lớn, cần tất cả tông môn chính đạo trong Duyễn Châu cùng nhau thương nghị.
Sắc mặt Trần Kiếm Phong vẫn bình thản, hỏi:
- Hà tông chủ, ông sẽ không từ chối đấy chứ?
- …
Trong nháy mắt, Hà Diêu đã cảm nhận được phần áp lực trong lời nói của đối phương.
Đạo Ma không cùng tồn tại, đây là đại nghĩa.
Dù mỗi người có bao nhiêu mờ ám trong bóng tối, thì ngoài mặt, đây vẫn là đạo lí không được phản bác. Bây giờ Bắc Đẩu Tinh Cung đưa lí do này đến, Hà Diêu vốn không có cách để từ chối.
Nhưng vấn đề là, dù Bắc Đẩu Tinh Cung hay bản thân ông đều rất rõ, đây căn bản chỉ là ngụy trang. Hơn nữa, Trần Kiếm Phong cố ý chọn thời điểm Bạch Nhạc vừa mới trở lại Linh Tê Kiếm Tông để nói, việc này có dụng ý gì, không cần nói cũng biết được.
Nhưng mà… Cho dù là hiểu rõ dụng ý của đối phương, Hà Diêu lại có thể làm được gì?
Ngay khi Hà Diêu còn đang băn khoăn nên trả lời thế nào, Bạch Nhạc đã bước vào đại điện, cười lạnh nói:
- Bắc Đẩu Tinh Cung muốn trừ ma, không ngại thì cứ bắt đầu trừ từ chỗ ta là được.
Con ngươi Trần Kiếm Phong hơi co rụt lại.
Dù cho từ khi bước vào Linh Tê Kiếm Tông, Trần Kiếm Phong đã biết người mình thật sự phải đối mặt là Bạch Nhạc chứ không phải Hà Diêu và Linh Tê Kiếm Tông, nhưng khi Bạch Nhạc thật sự xuất hiện, hơn nữa còn lấy loại giọng điệu lạnh lùng này để trực tiếp khiêu khích, trong lòng ông ta không khỏi trầm xuống.
Trần Kiếm Phong nhìn Bạch Nhạc, chậm rãi đáp:
- Bạch phủ chủ.
Đáng tiếc Bạch Nhạc rõ là không có ý định nể mặt ông ta, trong mắt hắn lướt qua vẻ rét lạnh, hờ hững mở miệng:
- Thế nào, không phải muốn trừ ma hay sao, ta đứng ngay ở đây này, sao Trần trưởng lão còn chưa ra tay vậy?
Trần Kiếm Phong nhìn thấy bộ dạng cường thế như vậy của Bạch Nhạc, trong lòng ông ta không khỏi cười khổ một hồi.
Ra tay?
Ra tay cái rắm, phóng mắt nhìn toàn bộ Duyễn Châu, bây giờ người có tư cách để ra tay với Bạch Nhạc chắc chỉ có mỗi mình Bắc Đẩu Lão Tổ mà thôi. Mặc dù đều là Tinh Cung Cảnh, nhưng ông ta của hôm nay, e là ngay cả một kiếm của Bạch Nhạc cũng không chặn nổi.
Nhưng nếu ông ta dám đến, đương nhiên đã chuẩn bị xong lí do thoái thác rồi.
- Bạch phủ chủ nói đùa, các hạ là Thanh Châu phủ chủ mà Đại Càn vương triều đích thân sắc phong, lệ thuộc vào Đại Càn vương triều, đương nhiên là khác với những Ma Đạo yêu nhân kia.
Trần Kiếm Phong tạm dừng một lát, tiếp tục nói:
- Hay là… Bạch phủ chủ cho rằng, Đại Càn vương triều đã lệ thuộc vào Ma Đạo rồi?
Cái gọi là lời có hai nghĩa, cùng một chuyện nhưng nói ra bằng nhiều cách khác nhau, hiệu quả mang đến dĩ nhiên cũng hoàn toàn khác nhau.
Bản thân thân phận của Bạch Nhạc đã rất vi diệu, dù muốn quy hắn về Ma Đạo hay phủi sạch quan hệ với Ma Đạo thì đều có thể tìm được lí do.
Mí mắt Bạch Nhạc hơi giật giật, hắn lập tức đáp:
- Hóa ra Bạch mỗ khác với người trong Ma Đạo, vậy thì ta cũng phải cảm tạ quý tông có thể làm rõ phải trái nhỉ.
- Bạch phủ chủ khách sáo rồi!!!
Trần Kiếm Phong hơi ôm quyền, tiếp tục nói:
- Bạch phủ chủ giá lâm Duyễn Châu, cũng đừng ngại đến bản tông một chuyến, để bản tông làm tốt hữu nghị của chủ nhà.
Mấy câu khách khí đường hoàng này, Trần Kiếm Phong đương nhiên rất quen thuộc, ông ta căn bản không cho Bạch Nhạc cơ hội châm chọc.
Chỉ là, nếu Bạch Nhạc giống ông ta nghĩ thì đấy mới là chuyện lạ.
Trước đó hắn phải che giấu thân phận, đương nhiên chỉ có thể làm theo quy củ, nhưng hôm nay chuyện đã khác rồi.
Chân mày Bạch Nhạc hơi nhướng lên, cười lạnh:
- Tình nghĩa chủ nhà thì không cần, chỉ là không biết nếu ta xách theo đầu của Trần trưởng lão lên Bắc Đẩu Tinh Cung, quý tông có còn cho rằng Bạch mỗ không phải Ma Tu nữa hay không đây?
- …
Trong nháy mắt, Trần Kiếm Phong lập tức nở nụ cười khổ.
Ông ta đương nhiên biết Bạch Nhạc không phải thật sự muốn giết mình, mà là cố ý dùng cách không nói đạo lí này để phá cuộc. Hơn nữa, không thể không thừa nhận… Cách thức ngang ngược không biết lí lẽ này thật sự có hiệu quả.
- Bạch Nhạc, khi nào thì ngươi đã biến thành kẻ không tuân theo quy củ như thế rồi?