Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ngón tay này của Bắc Đẩu Lão Tổ lại thật sự bị một thương hung hãn của Thư Khánh Dương đỡ được.
- Tốt!!!
Cho dù là Bắc Đẩu Lão Tổ, khi thấy một thương này cũng không khỏi có phần tán thưởng.
- Xem ra lão phu đã hơi xem thường ngươi, chỉ bằng một thương này, ngươi đã có tư cách đưa tay với lão phu rồi, hậu sinh khả úy nhỉ, ha ha!!!
Bắc Đẩu Lão Tổ bật cười to, không hề che giấu sự tán thưởng với Thư Khánh Dương.
Nhưng càng vì thế, người khác lại càng cảm nhận được sự mạnh mẽ và tự tin của Bắc Đẩu Lão Tổ.
Đối với ông ta, dường như đến tận bây giờ vẫn không xem Thư Khánh Dương là đối thủ. Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu bối xuất sắc, dù có kiêu ngạo thế nào, hắn vẫn chỉ là tiểu bối mà thôi.
Người khác nghĩ thế nào khoan hãy bàn tới, nhưng khi Bạch Nhạc thấy Thư Khánh Dương ra tay, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một ý tán thưởng.
Bạch Nhạc thường nói, tính làm như kiếm.
Bây giờ, thế thương mà Thư Khánh Dương bày ra chính là chiến pháp thích hợp với thương nhất.
Thương ra như rồng, trên chiến trường, bản thân nó chính là binh khí hung hãn nhất, một thương xuất ra là không hối hận.
Nếu không có loại can đảm này dù bất cứ kẻ nào cũng dám liều mạng này, thì căn bản không dùng thương giỏi được.
Chỉ bằng biểu hiện bây giờ của Thư Khánh Dương, hắn đã tuyệt đối không phụ cái danh thiên tài.
Nếu không phải hai người Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân quá chói lóa, hẳn là khi ở Thượng Cổ Cấm Địa, Thư Khánh Dương đã vang danh thiên hạ.
Chỉ bởi vì Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân cường thế, thế mới khiến người khác vô tình không quan tâm đến sự mạnh mẽ của Thư Khánh Dương. Mà bây giờ, khi hắn đã bước vào Tinh Hải Cảnh sớm hơn dự liệu, loại mạnh mẽ này lập tức hiện ra.
Nếu đổi thành cường giả Tinh Hải Cảnh bình thường, khi đối mặt với công kích mãnh liệt như vậy của Thư Khánh Dương, e rằng ngay cả sức đánh trả cũng không có.
Đáng tiếc, đối thủ Thư Khánh Dương lựa chọn trong trận chiến đầu tiên sau khi bước vào Tinh Hải lại là nhân vật đáng gờm như Bắc Đẩu Lão Tổ.
- Thú vị đấy, tiểu tử, ngươi lại tiếp một kiếm của lão phu thử xem!!!
Mắt Bắc Đẩu Lão Tổ hơi lóe lên. Ông ta hơi mở bàn tay, xuất ra Bắc Đẩu Kiếm, mang theo kiếm quang khiếp người ,bất thình lình chém xuống từ trên không.
Kiếm Như Tinh Hoa.
Luồng kiếm quang kia như một vệt sao băng rơi xuống, để lại một đường tàn ảnh tươi đẹp trong không trung.
Bắc Đẩu Kiếm.
Bảo vật trấn giáo của Bắc Đẩu Tinh Cung, cũng là bội kiếm tùy thân của Bắc Đẩu Lão Tổ.
Có thể động kiếm, bản thân điều này đã chứng minh sự công nhận của Bắc Đẩu Lão Tổ đối với Thư Khánh Dương.
Chỉ là, điều này cũng đồng nghĩa với áp lực kinh khủng.
Tóc gáy toàn thân Thư Khánh Dương dường như nháy mắt đều dựng đứng, trong mắt xẹt qua vẻ kiêng dè, miệng hắn hét dài một tiếng, Tinh Hải bỗng sôi trào, vẻ tùy ý một tay cầm thương lúc đầu lập tức biến thành sự nghiêm túc hai tay cầm thương.
Coong...
Trong nháy mắt giống như vang lên một tiếng rồng ngâm, thương trong tay Thư Khánh Dương bỗng hóa rồng, đánh về phía Bắc Đẩu Lão Tổ.
Lấy công đối công.
Trong khoảnh khắc, đòn công kích của hai người một lần nữa chạm vào nhau giữa không trung, thương kia biến thành cự long, dường như muốn trực tiếp nuốt cả luồng ánh kiếm nọ, khiến người ta trông đã khiếp sợ.
- Mở cho ta!!!
Bắc Đẩu Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, mắt ông ta lóe lên, dường như trong nháy mắt khi câu nói này phát ra, kiếm quang kinh khủng kia bỗng nổ tung, mạnh mẽ hiện ra vô số vầng kiếm ánh sáng, đâm thủng thân thể cự long kia rồi cắn nát nó.
Phụt!!!
Thư Khánh Dương phun ra một búng máu, thân thể như cũng run lên, chỉ có đôi tay cầm thương là không có chút thay đổi.
Quá mạnh!!!
Mặc dù trước khi tới, hắn đã đoán được Bắc Đẩu Lão Tổ vượt xa cường giả Tinh Hải Cảnh bình thường, nhưng vào giây phút này, tim Thư Khánh Dương vẫn đập loạn xạ, Bắc Đẩu Lão Tổ thế này thật sự có hơi đáng sợ.
- Rất tốt, ấy vậy mà còn có thể cầm chắc thương, ngươi đã khiến lão phu nhìn với cặp mắt khác xưa rồi đấy.
Bắc Đẩu Lão Tổ khen một tiếng, dửng dưng mở miệng:
- Mười năm sau, có lẽ ngươi có tư cách để giao đấu với lão phu, nhưng bây giờ… Cút ra khỏi Bắc Đẩu Sơn cho lão phu!!!
Ngay trước mặt tất cả mọi người, Bắc Đẩu Lão Tổ vẫn lộ ra mặt ngang tàng.
Chỉ là bây giờ, Bắc Đẩu Lão Tổ vẫn không muốn kết tử thù với Đại Càn vương triều, sau khi đánh bại Thư Khánh Dương, ông ta cũng chỉ trục xuất hắn khỏi Bắc Đẩu Sơn mà thôi.
Hai tay Thư Khánh Dương cầm thương, một lần nữa đứng thẳng người lại, hắn chậm rãi nói:
- Bắc Đẩu Lão Tổ, ta thừa nhận ông rất mạnh, nhưng cái ông đối mặt không phải chỉ có một mình ta, mà là Đại Càn vương triều.
Vừa nói, mắt Thư Khánh Dương lóe lên vẻ sắc bén:
- Đất trong thiên hạ đều là đất của vua. Duyễn Châu là Duyễn Châu của Đại Càn vương triều, không phải là của Bắc Đẩu Tinh Cung ông, càng không phải của Bắc Đẩu Lão Tổ ông.
Trong nháy mắt khi hắn cất lời, một nguồn sát khí bất thần phóng lên cao, trên người Thư Khánh Dương đột nhiên dấy lên một tầng sương máu nhàn nhạt, khí tức phút chốc đã tăng lên mấy lần.