- Đi đi, và đừng sợ chết!!! Chỉ cần Bạch Cốt Trủng hoàn thành, cho dù có chết, Bạch Cốt Thần cũng có thể ban cho các ngươi sinh mệnh bất diệt.
Nghe thấy lời này của Bạch Cốt phu nhân, trên khuôn mặt những tín đồ Bạch Cốt Thần Giáo trước mắt đều lộ ra vẻ điên cuồng.
- Nguyện vâng theo ý chỉ của thần!!!
Trong khoảnh khắc, vô số Bạch Cốt Hóa Thân từ trong rừng bay ra, tụ tập xung quanh Bắc Đẩu Tinh Cung.
Bạch Cốt phu nhân ngẩng đầu lên, khóe miệng nàng ta hiện lên vẻ châm biếm, nhưng không nói thêm gì.
…
Bóng dáng của Bắc Đẩu Lão Tổ chợt xuất hiện ở trong núi Bắc Đẩu, ông ta lạnh lùng nhìn Thư Khánh Dương đã bước vào chủ điện, lạnh lùng mở miệng, âm vang như tiếng sấm:
- Thư Khánh Dương, ai cho ngươi lá gan xông vào Bắc Đẩu Tinh Cung ta?
- Bắc Đẩu Lão Tổ nói quá lời rồi, Thư mỗ chẳng qua chỉ đến đây để bái kiến lão tổ mà thôi.
Thư Khánh Dương vẫn dửng dưng như cũ, cao giọng đáp:
- Bạch phủ chủ là người của Đại Càn vương triều, bây giờ lại nghe nói lão tổ lấy thủ đoạn hèn hạ ép Bạch Nhạc đến đây, Thư mỗ đến đây, chính là vì muốn đòi một lời giải thích của Bắc Đẩu Tinh Cung với Bạch phủ chủ.
Vừa cất lời, Thư Khánh Dương đã trực tiếp quyết định tính chất của câu chuyện thành Bắc Đẩu Tinh Cung khiêu khích.
Dù sao chuyện Bắc Đẩu Tinh Cung lấy Linh Tê Kiếm Tông để uy hiếp, ép Bạch Nhạc đến cũng không phải bí mật gì.
- Đại Càn vương triều?!
Bắc Đẩu Lão Tổ lặp lại cái tên này, rồi lập tức cười lạnh:
- Khi nào thì tay của Đại Càn vương triều đã có thể duỗi đến Duyễn Châu của ta rồi? Đạo Lăng Thiên Tông còn chưa diệt vong, ấy vậy mà Đại Càn vương triều ngươi đã muốn nắm giữ lại Cửu Châu, định đoạt thiên hạ sao?
Trong trận chiến ở Đạo Lăng Sơn, mặc dù thanh thế của Đạo Lăng Thiên Tông xuống dốc không phanh, nhưng dù thế nào thì vị thánh nữ Vân Mộng Chân này vẫn còn, Đạo Lăng Thiên Tông vẫn là Thiên tông đệ nhất thiên hạ.
Dù là Ma Đạo, Đại Càn vương triều hay là đám thử ngóc đầu lên kia cũng không thể nào hoàn toàn lay động địa vị của Đạo Lăng Thiên Tông được.
- Đất trong thiên hạ đều là đất của vua, Duyễn Châu sao có thể ngoại lệ? Sợ là lão tổ xưng vương xưng bá ở Duyễn Châu lâu rồi nên mới mất đi lòng kính sợ đấy.
Tay Thư Khánh Dương nắm lại, trường thương vào tay, hắn cười lạnh nói:
- Nghe danh Bắc Đẩu Lão Tổ đã lâu, hôm nay mượn cơ hội này, Thư mỗ cũng muốn lĩnh giáo một chút.
Nghé mới sinh không sợ cọp.
Bản thân Thư Khánh Dương là một trong những thiên kiêu xuất sắc nhất, vừa bước vào Tinh Hải Cảnh thì lòng tin càng tăng vọt, cho dù đối mặt với cường giả lâu năm như Bắc Đẩu Lão Tổ, hắn cũng có can đảm đánh một trận.
Gần như cùng lúc đó, Bạch Nhạc cũng cưỡi Tiểu Bạch Long bay vào trong sân.
Ánh mắt Bạch Nhạc liếc nhìn Thư Khánh Dương, nhưng lại không nói gì.
Trong thoáng chốc này đã đủ khiến hắn hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Nếu nói Bắc Đẩu Lão Tổ muốn mượn hắn để lập uy, vậy thì Thư Khánh Dương cũng là muốn mượn cơ hội này để buộc hắn nhúng tay.
Hai phe đều đang lợi dụng hắn, chuyện này khiến trong lòng Bạch Nhạc không có tình cảm gì với cả hai.
Bây giờ trong cục diện thế này, Bạch Nhạc đương nhiên cũng không có ý định lập tức nhúng tay vào.
Hơn nữa, dù là Thư Khánh Dương hay Bắc Đẩu Lão Tổ, hắn cũng muốn nhìn thử xem họ rốt cuộc có bao nhiêu thực lực đã, rồi lại nói sau.
- Cũng có vài phần can đảm!!! Lão tổ cũng muốn xem thử, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám đến Bắc Đẩu Tinh Cung làm càn.
Bắc Đẩu Lão Tổ cười lạnh một tiếng, ông ta đưa một ngón tay ra đòn trước, trực tiếp đánh vào Thư Khánh Dương.
Chỉ một ngón tay, phong vân biến sắc.
Linh lực kinh khủng trong nháy mắt như ngưng tụ lại, thuận thế nghiền ép xuống.
Lông mày Bạch Nhạc đột nhiên nhíu lại, giờ khắc này, hắn mới có thể thật sự cảm nhận được sự mạnh mẽ của Bắc Đẩu Lão Tổ, một ngón tay này như thể một ngọn núi, khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác muốn tránh cũng không thể tránh được.
Mặc dù không phải thần thông, nhưng trong nó cũng đã chứa ý vị thần thông rồi.
Đây mới thực sự là tồn tại Tinh Hải Cảnh đỉnh phong, trong lúc giơ tay nhấc chân đã tự có đạo vận.
Coong...
Một tay Thư Khánh Dương cầm thương, cổ tay xoay nhẹ, hắn múa một đường thương, trường thương trong tay lập tức phát ra tiếng reo khẽ như có sinh mệnh.
Thư Khánh Dương rướn người theo thương, hắn nâng tay lên, một thương này trực tiếp đập lên ngón tay như núi kia.
Một thương này không phải đâm, mà là đập, có thể nhìn ra được dã tâm của Thư Khánh Dương.
Cho dù đối mặt với cường giả Tinh Hải Cảnh đỉnh phong như Bắc Đẩu Lão Tổ, hắn vẫn không chịu tỏ ra yếu kém, ý đồ dùng cách bạo lực để cứng đối cứng với công kích của đối phương.
Nếu không phải là người tự phụ đến cực điểm thì bước đầu tuyệt đối sẽ không áp dụng cách nóng vội nhất này để công kích.
Rầm!!!
Căn bản không cho Bạch Nhạc thời gian cảm thán, một giây sau, thương này đã mạnh mẽ nện lên trên ngón tay kia, lực trùng kích kinh khủng trong nháy mắt hóa thành một mảng trùng kích linh lực trên không trung, rồi sau đó lan tràn, trông tựa như sóng loang trên mặt nước vậy.