Khi một điểm tử sắc kiếm khí cuối cùng tán đi, rốt cục thân thể Bạch Cốt Thần cũng triệt để tan vỡ, cái Thần Nguyên kia có một bộ phận bị Bạch Nhạc dùng Thôn Thiên Quyết nuốt vào, còn lại phần lớn rơi vào phía trên Bạch Cốt Tế Đàn.
Một kiếm thí thần!
Dường như toàn bộ thiên địa đều dừng lại ở một kiếm này!
Thần nguyên dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Bạch Nhạc và Bạch Cốt phu nhân, toàn bộ Bán Thần Lĩnh Vực lập tức xuất hiện một cỗ lực lượng bài xích, chỉ mấy hơi thở thời gian, Bắc Đẩu lão tổ đã bị quăng ra khỏi hư không.
Ngay cả Thư Sinh và Từ Hàng đại sĩ cũng cảm thụ được một cỗ lực lượng bài xích cực mạnh, rất khó tiếp tục dừng lại ở bên trong Bán Thần Lĩnh Vực.
Chỉ là giờ khắc này, ánh mắt Từ Hàng đại sĩ nhìn về phía Bạch Cốt Tế Đàn, vẫn mơ hồ lộ ra sát cơ.
Bạch Cốt Thần vẫn lạc, Bạch Cốt phu nhân có thể thôn phệ thần nguyên hiển nhiên sẽ thay vào đó, nếu như bỏ mặc không quan tâm, cái Bán Thần Lĩnh Vực này sẽ bị Bạch Cốt phu nhân lưu lại lạc ấn! Mặc dù tạm thời không có khả năng luyện hóa, nhưng theo thời gian đưa đẩy, sau này Bạch Cốt phu nhân sẽ trở thành Bạch Cốt Thần mới.
Đối với Từ Hàng đại sĩ mà nói, trảm thảo trừ căn, triệt để chém giết Bạch Cốt phu nhân, cướp đoạt cái Bán Thần Lĩnh Vực này mới là kết quả tốt nhất.
Chỉ là Từ Hàng đại sĩ còn chưa xuất thủ đã nhìn thấy thân thể Bạch Nhạc vẫn ngăn ở trước Bạch Cốt Tế Đàn như cũ.
Trong tay Bạch Nhạc vẫn nắm Nghịch Ma Kiếm, trên người tràn đầy vết máu, tinh thần cả người dường như cũng mệt mỏi đến mức tận cùng, thế nhưng hết lần này tới lần khác, ánh mắt lại không có nửa điểm ý lùi bước.
Không cần mở miệng trao đổi, Từ Hàng đại sĩ đã biết, Bạch Nhạc sẽ bảo vệ đối phương.
Trên thực tế, nếu không có Bạch Nhạc, trước đó Bạch Cốt Thần cũng đã sớm giết chết Bạch Cốt phu nhân.
Mặc dù không biết vì sao Bạch Nhạc lại có quan hệ cùng cao thủ tà giáo dạng này, nhưng thái độ của Bạch Nhạc vẫn khiến cho nàng có chút do dự.
Ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Thư Sinh, rốt cục Từ Hàng đại sĩ cũng âm thầm thở dài một tiếng, chắp tay trước ngực:
- Bạch thí chủ tự mình cẩn thận, bần ni chờ ngươi trên Bắc Đẩu Sơn.
Trong nháy mắt thoại âm rơi xuống, Từ Hàng đại sĩ nhất thời bước ra một bước, trực tiếp biến mất ở trong hư không.
Cùng lúc đó, Thư Sinh cũng theo đó rời khỏi Bán Thần Lĩnh Vực.
Theo những người này rời đi, Bán Thần Lĩnh Vực vốn đang chấn động, rốt cục cũng chậm rãi bình tĩnh xuống, hư không sụp đổ dần dần khép lại, lần nữa ẩn vào trong hư không.
Rốt cục một hơi thở căng thẳng cũng được Bạch Nhạc buông lỏng xuống.
Cảm giác mệt mỏi rã rời như là như thủy triều đánh tới, Bạch Nhạc rơi vào bên trên Bạch Cốt Tế Đàn, ý thức dần dần mơ hồ.
Thế nhưng những tia thần nguyên vừa mới thôn phệ được, lại ở trong lúc Bạch Nhạc ngủ say, chậm rãi dung nhập vào trong thần hồn.
...
Bắc Đẩu Sơn!
Thời điểm Bắc Đẩu lão tổ từ trong hư không bay ra, toàn bộ Bắc Đẩu Sơn cũng đã sôi trào khắp chốn, đến khi Thư Sinh và Từ Hàng đại sĩ đi ra, tiếng hoan hô, càng vang vọng toàn bộ Bắc Đẩu Sơn.
- Từ Hàng đại sĩ, Bạch Nhạc đâu?
Thư Khánh Dương không nhìn thấy Bạch Nhạc, liền có chút khẩn trương, bay thẳng đến bên cạnh Từ Hàng đại sĩ hỏi.
- A di đà phật!
Từ Hàng đại sĩ nhẹ nhàng niệm một câu phật hiệu, giải thích:
- Thí chủ yên tâm, Bạch thí chủ không có nguy hiểm gì! Chỉ là hắn chém giết Bạch Cốt Thần, nên bây giờ vẫn còn đang luyện hóa bổn nguyên Bạch Cốt Thần, trong khoảng thời gian ngắn không thể rời khỏi Bán Thần Lĩnh Vực.
- Chém giết Bạch Cốt Thần?
May mà Thư Khánh Dương đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng nghe nói như thế, cũng không khỏi trợn to hai mắt, hầu như không thể tin tưởng lỗ tai mình.
Bạch Cốt Thần, cho dù là Bạch Cốt Thần không thể triệt để thức tỉnh, thì đó cũng là bán thần!
Vậy mà thật sự chết trong tay Bạch Nhạc, điều này sao có thể?
Chứng kiến phản ứng của Thư Khánh Dương, Từ Hàng đại sĩ cũng không bất ngờ, trên thực tế, nếu không tận mắt nhìn thấy, sợ rằng bất cứ ai cũng không thể tin nổi kết quả này.
- Từ Hàng đại sĩ nói không sai, thế nhưng Bạch Nhạc có thể chém giết Bạch Cốt Thần, cũng là nhờ Từ Hàng đại sĩ mà thôi.
Thư Sinh rơi vào bên cạnh Thư Khánh Dương giải thích.
Nghe vậy trong lòng Thư Khánh Dương mới dễ chịu một chút.
Ngay cả Tinh Hải Cảnh cũng chưa tới, lại có thể thí thần, chuyện này cũng quá dọa người đi.
- Không biết đại sư xưng hô như thế nào, Bắc Đẩu bái tạ ân cứu mạng!
Bắc Đẩu lão tổ bay đến bên người Từ Hàng đại sĩ, chính thức khom người nói cảm tạ.
- A di đà phật, thí chủ không cần đa lễ, bần ni là Từ Hàng.
Từ Hàng đại sĩ chắp tay trước ngực, nhẹ giọng nói:
- Bần ni cũng chỉ nghe Diệp Huyền đại sư mời mà đến, không dám kể công.
Bắc Đẩu lão tổ nghe thấy là người Diệp Huyền đại sư mời tới, trong lòng cũng không khỏi âm thầm thở dài một tiếng.
Trải qua chuyện này, hắn càng không thể nào là địch với Đại Càn Vương Triều.
- Ân cứu mạng, không thể báo đáp, xin đại sĩ nhận của ta một bái!
Bắc Đẩu lão tổ khom người lại bái, nói cảm ơn lần nữa.