Đạo thiên kiếp cuối cùng rơi xuống, cũng đánh dấu Cửu Cửu Thiên Phạt đã triệt để kết thúc.
Thiên Đạo vô tình nhưng lại rất công bằng.
Thừa nhận bao nhiêu trắc trở, sẽ đạt được từng đó hồi báo.
Tuy có thể nói Cửu Cửu Thiên Phạt là cửu tử nhất sinh, nhưng khi vượt qua được, thì hồi báo cũng khủng bố đến mức khó có thể tưởng tượng.
Tinh Hải vốn đã hoàn thành diễn hóa lại sôi trào lần nữa, giống như tất cả linh lực trong phương thiên địa này đều đang điên cuồng hội tụ về nơi đây, Tinh Hải của Bạch Nhạc giống như là mắt bão, tùy ý cắn nuốt tất cả lực lượng xung quanh.
Chỉ là, nếu có người tinh mắt, sẽ có thể phát hiện, ngay tại thời điểm Tinh Hải đang không ngừng sôi trào bành trướng, kiếp vân bầu trời cũng chưa tiêu tan đi!
Quan trọng nhất là, Bạch Nhạc vốn đã ngăn lại Cửu Cửu Thiên Phạt, cũng không có khôi phục lại, thậm chí ngược lại, trực tiếp rơi vào trạng thái ngủ say ở trong Tinh Hải.
Tinh Hải tiếp tục vô ý thức bành trướng.
Thế nhưng ý thức Bạch Nhạc đã rơi vào một mảng bóng tối, càng lún càng sâu!
- Tâm Ma Kiếp!
Từ Hàng đại sĩ lập tức mở miệng nói.
Ghi chép về Cửu Cửu Thiên Phạt thực sự quá ít, vì thế ngoài một ít tin tức quan trọng nhất, căn bản không ai biết bên trong Cửu Cửu Thiên Phạt trừ lôi đình ra, còn có nguy hiểm gì.
Nhưng hôm nay, chứng kiến Bạch Nhạc ngay cả một tia cơ hội phản kháng cũng không có, liền trực tiếp rơi vào trạng thái ngủ say, thì Từ Hàng đại sĩ lại nhận ra đầu tiên.
Trong một kích cuối cùng của Cửu Cửu Thiên Phạt còn ẩn chứa Tâm Ma Kiếp mà tất cả tu hành giả khi nhắc đến đều biến sắc.
Hơn nữa, độ khó của Tâm Ma Kiếp cũng sẽ mang tính hủy diệt giống như Cửu Tiêu Thần Lôi trước kia.
Chỉ có vượt qua cái Tâm Ma Kiếp này, mới có thể xem như chân chính vượt qua Cửu Cửu Thiên Phạt!
Kiếp vân vẫn không tiêu tan, đã đủ để chứng minh tất cả.
- Đây là số mệnh!
Lão nhân ngồi ở trên bậc thang, cạnh cửa ra vào hút thuốc, cạch cạch, lão nhân dùng sức đập cái đầu tẩu lên bậc thang trước mặt, rồi nhìn đứa trẻ bên người nói.
Trên người đứa trẻ mặc y phục rách mướp, không biết đã có bao nhiêu lỗ thủng, còn dính đầy tiên huyết và bùn đất, hơn nữa, do y phục quá nhỏ nên dán chặt vào trên người, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, y phục đứa trẻ mặc vốn làm bằng lụa cực kỳ thượng đẳng.
- Ta không tin mệnh!
Đứa trẻ quật cường nhìn lão nhân mở miệng nói.
Lão nhân thay một mồi thuốc mới, sau khi rítt mấy cái, lúc này trên mặt mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
- Bạch Nhạc, ta nhớ ngươi gọi là Bạch Nhạc đúng không?
Lão nhân xoay người nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.
- Vâng!
Đứa trẻ gật đầu nắm thật chặt quả đấm trả lời.
- Được rồi, Bạch phủ đã sớm trở thành quá khứ! Con à, từ hôm nay trở đi, hay quên cái tên này... Theo ta, chúng ta một già một trẻ sống qua ngày, ta có miếng ăn, thì sẽ không để ngươi đói bụng đâu.
Lão nhân liếc mắt nhìn Bạch phủ nguy nga phía xa, thở dài một tiếng, tiếp tục khuyên lơn.
- Ta không!
Trong mắt đứa trẻ lộ ra vẻ kiên định, cố chấp lắc đầu:
- Cảm ơn ngài, nhưng ta không tin mệnh!
Đứa trẻ cung kính quỳ trên mặt đất, dập đầu với lão nhân rồi giùng giằng bò dậy từ dưới đất, xoay người mà đi.
Lão nhân nhìn bóng lưng đứa trẻ, lại hút một điếu thuốc, lúc này mới lắc đầu thở dài nói:
- Tại sao ngươi lại không thay đổi gì cả!
- Đối nhân xử thế, phải biết nhận mệnh!
Không biết đứa trẻ nhặt được một thanh đao bổ củi từ đâu, liền thừa dịp bóng đêm, tiến vào trong Bạch phủ, ra sức đi về phía gian phòng quen thuộc ngày xưa.
Chỉ là đứa trẻ vẫn chưa đi tới trước cửa đã bị người hầu cản lại.
Đứa trẻ yên lặng rút đao ra, hung hăng chém về phía đối phương.
Tiên huyết văng khắp nơi, thế nhưng cuối cùng đứa trẻ với thân thể đơn bạc kia, vẫn vô pháp chống lại đối phương, rất nhanh nó đã ngã vào trong vũng máu, đến chết mắt vẫn trợn tròn.
... ....
Đứa trẻ một đường trèo đèo lội suối từ Thanh Châu Phủ đi tới trước cửa sơn môn Linh Tê Kiếm Tông, chiếc giầy trên chân đã sớm bị mài hỏng, cả người có vẻ gầy trơ xương, chỉ dựa vào một hơi thở này, mạnh mẽ leo lên núi.
- Nhóc con từ đâu tới, mau cút đi!
Một tên mập đứng trước sơn môn nhìn đứa trẻ tràn đầy vẻ chán ghét, khinh thường quát.
- Ta không phải nhóc con, ta gọi là Bạch Nhạc, ta tới bái sư tu hành!
- Tu hành? Chỉ là một tên nhóc con, ngươi biết cái gì gọi là tu hành không?
Tên mập kia khinh thường mắng:
- Một thằng nhóc thối, không có nửa điểm tư chất, tu hành cái gì, mau cút đi!
Đứa trẻ cắn môi nhưng cuối cùng vẫn không chịu rời đi, mà cứ quỳ ở trước sơn môn như vậy.
- Quỳ cũng không được đâu! Tiểu tử thối, ta cho ngươi biết, đây là số mệnh!
- Đối nhân xử thế, phải biết nhận mệnh!
Cái quỳ này chính là ba ngày!
Một đứa bé, không ăn uống gì quỳ ở trước sơn môn khoảng ba ngày thời gian, đủ để cho hắn hao hết một điểm tinh lực cuối cùng.
Thế nhưng, dường như thế giới này không nhìn thấy sự cực khổ và kiên trì của hắn, vẫn lãnh khốc vô tình như cũ!