Cuối cùng đứa trẻ ngã ở trước sơn môn, sau khi hôn mê liền bị người ta coi như rác ném vào trong núi rừng, dưới tình trạng đói khổ lạnh lẽo, lại mất đi một điểm khí tức cuối cùng, hóa thành một đống xương khô!
... ....
Bên trên hậu sơn Linh Tê Kiếm Tông, đứa trẻ đã lớn lên thành thiếu niên, có điều vẫn có vẻ gầy trơ xương như cũ.
Mỗi ngày trừ không bổ xong củi, chính là không giặt hết y phục, bận rộn đi sớm về tối, dường như đây chính là toàn bộ cuộc sống.
Thiếu niên cứ cách một đoạn thời gian, sẽ tới tông môn một chuyến, mỗi lần như vậy, thiếu niên đều tìm cơ hội, lén nhìn các đệ tử luyện kiếm trên quảng trường.
Mỗi lần chỉ có thể liếc nhìn qua một chút, thế nhưng thiếu niên lại rất kiên trì, dần dần, hắn cũng đã học trộm được một bộ kiếm pháp.
Chỉ là, thứ chờ đợi hắn cũng không phải là tiền đồ sáng lạn gì, mà là roi da băng lãnh!
Tên mập lạnh lùng nhìn hắn, mắng:
- Một tên tạp dịch, không biết siêng năng làm việc, lại mưu toan học trộm, đồ đê tiện như ngươi, đáng đánh chết!
Từng nhát roi quất lên người, thiếu niên bị quất cho da bong thịt tróc, mấy lần hôn mê.
- Tiểu súc sinh, ngươi nhận mệnh rồi sao?
Trong lúc ngây ngốc, dường như thiếu niên lại nghe được thanh âm tràn đầy sự khinh miệt của tên mập mạp kia lần nữa!
Ý thức có chút mờ nhạt, nhưng thiếu niên vẫn gắt gao cắn chặc hàm răng, dùng chút khí lực cuối cùng, mở miệng nói:
- Ta không tin mệnh!
- Đồ rác rưởi!
- Vậy thì đi tìm chết đi!
- Đây là số mệnh!
- Đối nhân xử thế, phải biết nhận mệnh!
Roi da rơi xuống lần nữa, hung hăng quất vào trên người thiếu niên, thẳng đến khi triệt để mất đi khí tức.
... ....
- Ngu xuẩn! Kiếm pháp đơn giản như vậy cũng không luyện được, còn tu hành cái gì? Sớm cút về làm tạp dịch đi!
- Ngu xuẩn! Ta chưa từng thấy qua ai có tư chất giống như ngươi! Heo còn thông minh hơn so với ngươi!
- Cút! Lập tức bò trở về làm tạp dịch cho ta!
Từng tiếng quát mắng, từng lần tử vong!
Mỗi một lần thiếu niên đều dùng toàn bộ khí lực, nhưng vẫn không thay đổi được bất cứ kết quả gì.
Thậm chí hắn đã không nhớ được mình đã trải qua bao nhiêu lần trọng sinh!
Mỗi một lần hắn đều dùng hết tất cả biện pháp, nỗ lực thay đổi vận mệnh của mình, thế nhưng hắn giống như bị thượng thiên bỏ rơi, căn bản không chiếm được nửa điểm trời xanh thương hại.
Chờ đợi hắn, vĩnh viễn là tuyệt vọng thâm trầm nhất!
Một lần, hai lần, ba lần... Mười lần, một trăm lần!
Nhưng mà, chờ đợi hắn lại là một lần lại một lần thất bại.
Loại đau khổ kia, gần như khiến hắn mất đi tất cả lòng tin.
- Đây là số mệnh!
- Đối nhân xử thế, phải biết nhận mệnh!
Hai câu nói đơn giản này, giống như không ngừng xuất hiện ở trong tính mạng hắn, mỗi một lần xuất hiện đều ở trước bước ngoặt quan trọng.
Mỗi một lần, câu trả lời của hắn đều giống nhau, đều là một câu ta không tin mệnh kia!
Thế nhưng . . Dần dần, chính hắn cũng đã quên tại sao mình phải kiên trì!
Kiên trì... Quá mệt mỏi!
Dường như trong chỗ u minh luôn có một cái thanh âm, ghé vào lỗ tai hắn nói, từ bỏ đi, cam chịu số phận đi!
Chỉ cần ngươi nguyện ý nhận mệnh, sẽ không gặp phải bất cứ khổ cực gì, có thể như người bình thường, an ổn vượt qua một đời.
Ngay cả bản thân hắn cũng không chỉ một lần nghĩ tới buông tha, nhưng hết lần này tới lần khác trong đầu có một cái ý niệm không xóa đi được.
Bất kể có bao nhiêu trắc trở, bất kể có bao nhiêu thống khổ, dường như luôn có người nói với hắn, ta không tin mệnh!
Nhưng chỉ cần không nhận mệnh, cực khổ sẽ vĩnh viễn không có phần cuối!
Sẽ không ngừng kéo hắn vào hắc ám càng thâm trầm hơn.
...
- Từ Hàng đại sĩ, ngươi nói Bạch Nhạc có hy vọng chịu đựng được hay không?
Thư Sinh nhìn Bạch Nhạc vẫn ngủ say bên trong Tinh Hải, hỏi lần nữa.
- Tâm kiếp gian nan! Đối với tất cả mọi người mà nói, thứ khó vượt qua nhất chính là tâm ma!
Từ Hàng đại sĩ lắc đầu, chậm rãi nói:
- Huống chi, cái Tâm Ma Kiếp này đồng thời hạ xuống cùng Thiên Phạt, độ khó càng gấp trăm lần Tâm Ma Kiếp bình thường! Muốn vượt qua đâu dễ như vậy.
Từ Hàng đại sĩ nói những đạo lý này, tự nhiên Thư Sinh cũng hiểu, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn hỏi, bởi vì chỉ có từ trong miệng người khác nghe được đáp án khẳng định, hắn mới có thể tin tưởng mình, tin tưởng Bạch Nhạc có thể kiên trì.
Tâm Kiếp gian nan!
Phải tôi luyện bao nhiêu, mới có thể làm cho tâm ngươi như gương sáng, không sinh bụi bậm?
Từ đứa trẻ, đến thiếu niên, trung niên, cuối cùng trở thành lão nhân sắp xuống mộ.
Bạch Nhạc đã trải qua quá nhiều quá nhiều, thế cho nên chính hắn cũng không nhớ được mình trọng sinh bao nhiêu lần.
Không có Thông Thiên Ma Quân, không có Vân Mộng Chân, không có tất cả vận may, có chỉ là một lần tiếp một lần cực khổ và đau đớn.
Cả đời này, Bạch Nhạc không có cái gì thay đổi!
Phụ mẫu chết thảm, từ lúc hắn còn nhỏ đã xa xứ rời khỏi Thanh Châu, đi Linh Tê Kiếm Tông tu hành, làm tốt mấy năm tạp dịch, rốt cuộc lúc này mới tìm được một cái cơ hội lấy lòng, bái nhập vào ngoại môn, bắt đầu tu hành.
Thế nhưng, không có thiên phú ngạo nghễ, không có bất cứ kỳ ngộ gì, đã định trước con đường tu hành này gập ghềnh.