Hơn nữa, từ trước tới nay dưới Tâm Ma Kiếp sẽ không có chuyện bị thương, không độ được chính là thần hồn câu diệt!
…
Ta gọi là Bạch Nhạc!
Thời điểm câu nói này từ trong miệng đứa trẻ kia nói ra, cả người Bạch Nhạc như bị sét đánh, trong mắt khó có thể ức chế lộ ra vẻ bối rối.
Những hồi ức đã quên kia, tràn về giống như nước thủy triều.
Không trách được lại quen mắt, đó không phải là chính mình khi còn bé sao?
Đã nhiều năm như vậy, tại sao lại trở lại điểm bắt đầu?
Bạch Nhạc có chút bối rối, ngón tay già nua, có phần khó mà ức chế được run rẩy, chỉ có thể đập tẩu thuốc trong tay xuống, thay thuốc mới một lần nữa, đốt đuốc lên, rít vài hơi.
Liên tục kéo mấy hơi dài, rốt cục cảm xúc của Bạch Nhạc mới ổn định lại.
- Cậu bé, ngươi tin mệnh không?
- Ta không tin mệnh!
Đứa trẻ gẩng đầu, quật cường nhìn Bạch Nhạc, dùng thanh âm non nớt hồi đáp.
Trong thoáng chốc, Bạch Nhạc giống như trở về khi còn bé, một lần nữa kinh lịch tất cả.
Vào giờ khắc này, bốn chữ hắn một mực tin tưởng, lại giống như biến thành nặng nề không gì sánh được.
Hắn trọng sinh hết lần này đến lần khác, cố gắng hết lần này đến lần khác, thế nhưng kết quả thì sao!
Tất cả đều trở lại điểm bắt đầu!
Hóa ra, bất kể nỗ lực hay không nỗ lực, kết cục đều không thay đổi.
- Cái này... Chính là mệnh!
Nhớ lại cả đời này của mình, Bạch Nhạc lộ ra vẻ khổ sở, nhẹ nhàng thở dài nói.
- Ta không tin mệnh!
Đứa bé lặp lại lần nữa.
- Bạch Nhạc, ta nhớ rồi, ngươi gọi là Bạch Nhạc?
Bạch Nhạc nhìn đưa trẻ, mở miệng nói lần nữa.
- Vâng!
- Được rồi, Bạch phủ đã sớm trở thành quá khứ! Con à, từ hôm nay trở đi, hay quên cái tên này... Theo ta, chúng ta một già một trẻ sống qua ngày, ta có miếng ăn, thì sẽ không để ngươi đói bụng đâu.
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn Bạch phủ nguy nga ở xa, thở dài một tiếng, khuyên lơn lần nữa.
Ngay cả chính hắn cũng không biết, tâm tình lúc này của mình là gì, thế cho nên mới nói ra những lời như vậy.
Bạch Nhạc càng không biết, trong nháy mắt hắn mở miệng, thế giới bên ngoài đã long trời lở đất.
Tinh Hải vỡ nát, thần hồn dần dần tán loạn, tất cả đều đã đến biên giới chung kết.
Bạch Nhạc không biết những chuyện bên ngoài, nhưng lại có thể cảm giác được, dường như trong nháy mắt mình đã già nua đi vô số tuổi, ngay cả ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Trời đất quay cuồng!
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc giống như lại trở thành đứa trẻ kia, cứ như vậy đứng ở trước mặt lão nhân.
Tất cả ký ức chậm rãi vọt tới, khiến cho hắn giống như trìm vào thâm trầm và hắc ám.
Chứng kiến đứa trẻ lưỡng lự, lão nhân mở miệng nói lần nữa:
- Cần gì phải như vậy chứ... Thực ra ngươi không thay đổi được cái gì!
- Làm người, phải biết nhận mệnh.
Nhân sinh tựa như một vòng luân hồi, quanh đi quẩn lại lại trở về điểm ban đầu.
Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, cái luân hồi này tuyệt đối là đả kích mang tính hủy diệt.
Hắn không tin mệnh, cả đời này đều không tin mệnh!
Bất kể gặp phải bao nhiêu thất bại cùng trắc trở, đều kiên trì đi về phía trước, cho dù là đầu rơi máu chảy.
Thế nhưng, tất cả trước mắt lại như đang nói cho hắn biết, vận mệnh chính là vận mệnh, bất kể ngươi tin hay không tin, bất kể ngươi phản kháng thế nào, cuối cùng cũng không thể thay đổi được vận mệnh!
Ngươi không thay đổi được cái gì!
Đây là một loại phá vỡ quan niệm, đủ để dao động căn cơ đạo tâm của Bạch Nhạc.
Nếu như ngươi làm bất cứ cái gì cũng không thay đổi được vận mệnh, vậy còn cần chống đỡ làm gì?
Chỉ cần nghe theo thiên mệnh, lẳng lặng chờ đợi vận mệnh sắp xếp là được.
Đây mới là số mệnh, mới là cuộc sống!
Từng ấy năm tới nay, dường như tất cả những kiên trì của mình đều trở thành một trò cười.
- Từ bỏ đi!
Quên đi cái tên này, quên đi tất cả những gì đã trải qua, sẽ không đau khổ, không bi thương, bắt đầu một cuộc sống mới... Cuộc sống đơn giản, sinh lão bệnh tử tự nhiên.
Nhất niệm trầm luân, chính là vạn kiếp bất phục!
Giờ khắc này hai mắt Bạch Nhạc đỏ hồng, quỳ trên mặt đất, trong mắt vằn vện tia máu, trong lòng có vô số ý nghĩ hiện lên, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng.
- Ta! Không! Nhận! Mệnh!
Dường như bốn chữ này được rít ra từ trong kẽ răng, hoặc như là âm phong vXEMmolẎ trong Cửu U Địa Ngục thổi ra!
Vận mệnh cái con mẹ gì!
Một tay chỉ thiên, dường như trong thân thể già nua kia bắn ra một cỗ lực lượng cường đại, đủ để phá tan không trung.
Giờ khắc này, trạng thái của Bạch Nhạc rất kỳ quái.
Vừa như là lão nhân, lại như là hài đồng, hoặc là cả hai.
Nhưng bất kể như thế nào, hắn không chịu cúi đầu.
- Ai nói ta không thay đổi được vận mệnh? Ta có thể sống đến hiện tại, chính là đang chống lại vận mệnh!
Bên trong thân thể già nua, lại lộ ra một luồng tự tin cường đại, Bạch Nhạc chỉ lên bầu trời, tùy ý chửi bậy:
- Ta không chết đi ở thời điểm còn là đứa trẻ, không lùi bước trước mặt thất bại, không cúi đầu trước vận mệnh, càng không quên tất cả... Ngươi nói với ta cái này là vận mệnh sao? Ta nhổ vào!
Dường như lực lượng đã yên lặng trong cơ thể, cũng lập tức tỉnh lại trong nháy mắt này, lộ ra một cỗ khí thế kinh khủng.