Con mắt Bạch Nhạc hơi nheo lại, cũng không có lập tức trả lời, mà vô ý thức đưa mắt nhìn sang những người khác trên bàn.
Trên bàn, trừ Tam hoàng tử ra, còn có ba người ngồi.
Có hai người trước đó Bạch Nhạc đã thấy qua, là Diệp gia nhị gia cùng với Thất gia.
Người cuối cùng là một vị trung niên, để râu rất đẹp, có chút kiêu ngạo dùng tay vuốt ve chòm râu, ánh mắt giống như đang nhìn bầu trời, nửa điểm phản ứng với Bạch Nhạc cũng không có.
Dựa vào cảm giác, Bạch Nhạc có thể cảm nhận được, đối phương là cường giả Tinh Hải đỉnh phong, mặc dù không cố ý bại lộ khí tức, nhưng cũng mơ hồ lộ ra một cỗ áp lực vô hình.
- Bạch phủ chủ, đã lâu không gặp!
Diệp Thất cười đứng dậy, tùy ý mở miệng, về phần Diệp nhị gia, cũng như Tam hoàng tử, căn bản không có đứng dậy.
Chỉ bằng thái độ hiện tại của đối phương, Bạch Nhạc đã biết Thư Sinh nói không sai, đối phương cố ý cấp cho hắn một cái hạ mã uy.
Chỉ là diễn xuất như vậy, cũng khiến cho Bạch Nhạc có chút khinh thường.
Quá tận lực.
Nhìn như giống thật, nhưng trên thực tế, trong vô hình chung đã mất đi loại phong thái chân chính của cường giả.
So với loại tồn tại đỉnh tiêm như Diệp Huyền đại sư, Từ Hàng đại sĩ, hoặc giả là Bất Tử Thanh Vương, thì đối phương thật sự kém quá nhiều.
Bạch Nhạc hơi chắp tay, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Bái kiến Tam hoàng tử, bái kiến Diệp nhị gia, Diệp thất gia!
- Ha ha, Bạch Nhạc, ngươi như vật là không đúng rồi! Ta nghe nói, Tiểu Nhân đã đi theo bên cạnh ngươi, không bao lâu nữa ta sẽ cầu phụ hoàng ban hôn cho các ngươi! Nhắc tới mới nhớ, hai vị này chính là trưởng bối của ngươi đó!
Tam hoàng tử cười ha ha một tiếng, chỉ vào Diệp nhị gia nói:
- Biết đây là ai không? Đây chính là phụ thân Tiểu Nhân, cha vợ tương lai của ngươi đó, còn không mau tiến lên chào hỏi?
Nói đến đây, Diệp nhị gia cũng không khỏi tự đắc gật đầu, rất có tư thế chờ Bạch Nhạc tiến lên cúi đầu châm trà cho hắn.
Nhìn thấy đối phương diễn kịch như vậy, khóe miệng Bạch Nhạc dần dần lộ ra một tia trào phúng nồng đậm.
- Diệp nhị gia, ta gọi ngươi một tiếng nhị gia, là cho ngươi mặt mũi! Nếu ngươi không nhận phần mặt mũi này, đừng có trách ta dẫm ngươi dưới đất, lại ép hai chân ngươi.
Những lời này vừa ra, toàn trường nhất thời xôn xao.
Mặc dù trước đó, bọn hắn đã nghĩ đến Bạch Nhạc sẽ không dễ dàng nhận sai như vậy, nhưng cũng không nghĩ đến, Bạch Nhạc sẽ kiêu ngạo như thế.
Một lời không hợp, liền trực tiếp không nể mặt mũi làm nhục Diệp nhị gia như vậy.
- Hỗn láo!
Trong nháy mắt, trung niên vẫn luôn không mở miệng trước đó, lập tức lớn tiếng quát mắng:
- Tiểu bối từ đâu đến, không coi bề trên ra gì, trưởng bối nhà ngươi dạy ngươi như thế nào?
Chân mày Bạch Nhạc khẽ nhếch, lạnh lùng nói:
- Ngươi là cái thá gì, cũng xứng chất vấn trưởng bối của Bạch mỗ?
- Bạch phủ chủ, không được vô lễ, vị này chính là cung phụng Đại Càn hoàng thất ta, Phương Nguyên, Phương tiên sinh.
Đột nhiên Tam hoàng tử đứng dậy, sắc mặt cũng trầm xuống, không vui nói.
- Ta còn tưởng là nhân vật khó lường gì, hóa ra cũng chỉ là một con chó của hoàng thất.
Bạch Nhạc không có ý tứ cho đối phương nửa điểm thể diện, giễu cợt nói:
- Sư tôn Bạch mỗ chính là Thông Thiên Ma Quân, tôn trưởng cũng là Diệp Huyền đại sư, Thanh Vương điện hạ... Dám hỏi vị Phương tiên sinh này, ngươi cho rằng ngươi so sánh được với vị nào? Cũng dám ra vẻ trưởng bối ở trước mặt ta.
Những lời này vừa ra, nhất thời khiến cho Phương Nguyên tức đỏ mặt.
Có lòng muốn phản bác lại một câu, nhưng hết lần này tới lần khác lại vô pháp nói ra miệng.
Bạch Nhạc nhắc tới ba vị này, có vị nào không phải tồn tại đỉnh cao nhất thế gian, Thông Thiên Ma Quân và Diệp Huyền đại sư thì không cần nói, về phần Bất Tử Thanh Vương, chẳng lẽ hắn dám đánh đồng sao?
Giận thì giận, nhưng những chuyện này vẫn thật là sự thực.
Cho dù là ba người trước mặt, cũng không phản đối.
- Miệng lưỡi bén nhọn!
Trong mắt Phương Nguyên lộ ra một đạo hàn mang, cười lạnh nói:
- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, cũng chỉ ỷ vào vài phần trưởng bối ban cho, đã dám không kiêng nể gì như thế, không coi anh hùng thiên hạ vào mắt sao?
- Anh hùng thiên hạ, tự nhiên là không dám không để vào trong mắt, chỉ là, xin hỏi các hạ tính là thứ gì, cũng dám vô liêm sỉ tự xưng anh hùng?
Khóe miệng Bạch Nhạc hơi giương lên, mở miệng giễu cợt nói.
“...”
Câu nói này nhất thời khiến cho Phương Nguyên tức giận đến toàn thân run rẩy.
Qua nhiều năm như vậy, hắn ở Đại Càn Vương Triều luôn là cung phụng hoàng thất được vạn người ngưỡng mộ, bất kể là người các đại gia tộc, hay là những hoàng tử này, ai gặp hắn không phải là cung kính gọi một tiếng, Phương tiên sinh?
Cho dù là vị hoàng đế bệ hạ kia, gặp phải hắn, nói chuyện cũng rất khách khí, chưa từng bị loại uất ức này.
Trong lúc nhất thời, hắn không đoái hoài tới thể diện gì nữa, đột nhiên bàn tay vỗ một cái, cái bàn trước mặt nhất thời vỡ nát, hóa thành một mảnh gỗ vụn, như một cơn gió lốc, hung hăng cuốn về phía Bạch Nhạc.
Khi ngôn ngữ bất lực, nói không lại, tự nhiên phải đánh.