Rất nhanh người phụ trách liên lạc với Diệp Hiểu Nhân đã truyền tin tức về Diệp gia.
- Lão tổ đối với tiểu tử này thật đúng là bất công!
Diệp Thất nghe thế, cũng không nhịn được oán trách nói.
Những hậu đại chân chính của Diệp gia như bọn hắn, đều không có ai có thể ở lại Diệp phủ, thế nhưng rõ ràng Bạch Nhạc không thân cũng chẳng quen với Diệp Huyền đại sư, lại đạt được ưu đãi tốt nhất, loại chênh lệch này, xác thực để cho người ta có chút bất bình.
- Không có gì là bất công với không bất công cả.
Diệp Kiếm Anh ngồi trên cao lắc đầu, chậm rãi mở miệng nói:
- Muốn được lão tổ coi trọng, thì cần tự mình đi tranh! Cuối cùng lão tổ cũng không ở đây, tương lai Diệp gia hưng suy, đều nằm ở trong tay chúng ta.
Nghe Diệp Kiếm Anh nói vậy, tất cả người Diệp gia ở đây, đều vội vàng khom người xác nhận.
So với Diệp Huyền đại sư gần như không thấy qua mấy lần, trên thực tế Diệp Kiếm Anh mới là chưởng khống giả chân chính của Diệp gia, nắm quyền khống chế tuyệt đối đối với những con cháu này của Diệp gia.
- Lão gia tử, hôm nay tiểu tử Bạch Nhạc kia tùy tiện như nào, ngài cũng đã chứng kiến! Lão tổ lại cưng chìu hắn như thế, sợ là hắn sẽ càng không để chúng ta vào mắt.
Lão tứ Diệp gia âm u nói.
- Vậy thì cho hắn một chút cảnh cáo!
Diệp Kiếm Anh hơi trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng nói:
- Lão Thất, ngươi đi thông báo Phương tiên sinh một tiếng, mời Phương tiên sinh hành động đi.
Nghe Diệp Kiếm Anh nói vậy, Diệp Thất nhất thời vui mừng:
- Lão gia tử, ngài yên tâm, ta nhất định làm thỏa đáng.
...
Ở lại Diệp phủ một đêm, tinh thần Bạch Nhạc thực sự tốt hơn nhiều.
Ở chỗ này, Bạch Nhạc không cần phải lo lắng Diệp Hiểu Nhân làm phiền, trực tiếp chia phòng ra nghỉ ngơi, hơn nữa, cũng không cần phải lo lắng vấn đề an toàn, thoải mái ngủ một giấc.
Ngày thứ hai thức dậy, liền biết được Diệp Huyền đại sư đã rời khỏi quý phủ.
Chuyện gì, Thư Sinh cũng không rõ ràng, lần này Diệp Huyền đại sư không mang theo ai cả, bốn người Ngư Tiều Canh Độc đều bị lưu lại, qua nhiều năm như vậy, đây là sự tình cực kỳ hiếm thấy.
Thế nhưng, đây là trong vương thành, ngược lại cũng không cần lo lắng an toàn của Diệp Huyền đại sư.
- Bạch phủ chủ, Tam hoàng tử cho người đưa thiếp mời tới, mời ngài đến Lâm Tiên Lầu dự tiệc.
Không lâu sau, Thư Sinh liền mang thiệp mời tới.
Bạch Nhạc lật thiếp mời ra liếc một cái, sau khi hơi trầm ngâm, lúc này mới đáp:
- Lúc này mới chỉ qua một ngày, đã khẩn cấp đưa thiếp mời như thế, sao ta cứ cảm thấy có một ít kỳ lạ!
- Tiệc rượu hay không không biết! Sợ là cho ngươi một cái hạ mã uy.
Thư Sinh bật cười, giải thích:
- Có lẽ bọn hắn cũng nhận được tin tức chủ nhân rời khỏi, lúc này mới nhanh chóng nhảy ra... Ngươi xem, ngươi không ngại thì đi một chuyến.
Thư Sinh và Bạch Nhạc vốn tiếp xúc nhiều hơn một ít, nên cũng có hảo cảm đối với Bạch Nhạc, lúc này mới mở miệng chỉ điểm một câu.
Bạch Nhạc nghe thế, không khỏi bật cười lớn:
- Tiền bối nói đúng, nếu như không đi, sợ là bọn hắn sẽ cho rằng ta sợ bọn hắn, chỉ dám trốn ở trong phủ.
Thư Sinh khẽ gật đầu, nói theo:
- Thanh niên nên có tinh thần phấn chấn của thanh niên, cứ buông tay mà làm, nếu xảy ra sự cố sẽ có những lão gia hỏa như chúng ta bao che cho ngươi.
So với Diệp Huyền đại sư không nhúng tay vào, Thư Sinh lại trực tiếp cho Bạch Nhạc chống đỡ lớn nhất.
- Đa tạ tiền bối!
Bạch Nhạc khẽ khom người, nói cảm ơn lần nữa.
Lâm Tiên Lâu.
Nguyệt dạ lâm tiên, đối với Lâm Tiên Lâu mà nói, đến nơi đây sẽ có thể đạt được hưởng thụ gần tiên nhân nhất.
Dĩ nhiên cái này chỉ là một cái mánh lới, nhưng dám ở địa phương như vương thành, lấy một cái tên như vậy, cũng cần có tự tin cực đại mới được.
Đương nhiên, không thể nghi ngờ Lâm Tiên Lâu làm được điểm này.
Lâm Tiên Lâu là nơi có nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất trân quý nhất, đầu bếp xuất sắc nhất, nữ nhân xinh đẹp nhất, cùng với phục vụ xuất sắc nhất toàn bộ Đại Càn Vương Triều.
Chỉ cần ngươi đến nơi đây, ngươi sẽ có thể hưởng thụ giống như thần tiên, chỉ có thứ ngươi không nghĩ tới, không có thứ Lâm Tiên Lâu làm không được, đây chính là khẩu hiệu của Lâm Tiên Lâu.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả chuyện này là... Ngươi trả nổi linh thạch!
Tiền tài trong thế tục căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì ở chỗ này.
Nơi đây chỉ lấy linh thạch.
Đương nhiên, đối với Bạch Nhạc mà nói, chuyện này căn bản không tính là vấn đề gì.
Hắn cầm thiếp mời tới.
Hôm nay, toàn bộ Lâm Tiên Lâu đều được bao xuống, chỉ vì phục vụ hắn.
Chuyện này cần năng lực cỡ nào, cho dù ngẫm lại, cũng có thể làm người ta cảm thấy trái tim băng giá.
- Bạch phủ chủ!
Bạch Nhạc vừa mới đến cửa Lâm Tiên Lâu, đã có người chào đón, cung kính hành lễ với hắn.
Bạch Nhạc khẽ vuốt cằm, cũng không có nhiều lời, trực tiếp bước vào Lâm Tiên Lâu.
Vừa vào cửa, đã có thị nữ xinh đẹp đi lên, trực tiếp dẫn Bạch Nhạc tới căn nhã phòng tốt nhất Lâm Tiên Lâu.
- Ha ha, Bạch phủ chủ đại giá quang lâm, bản vương không có tiếp đón từ xa.
Tam hoàng tử mở miệng cười nói, nhưng vẫn ngồi tại chỗ như cũ, không có nửa điểm ý tứ muốn đứng dậy.