Diệp Huyền đại sư dừng một chút, tiếp tục nói:
- Ta đã sai người chuẩn bị gian phòng cho ngươi, nếu ngươi không ngại thì mấy ngày nay tạm thời ở lại nơi này, có lẽ có thể ít đi vài phần phiền não! Sự tình khác, mấy ngày nữa lại nói... Huống hồ, hai ngày này, ta cũng có một chút sự tình phải xử lý, tạm thời không thể quan tâm tới ngươi.
Những lời này dường như chỉ là chuyện phiếm, nhưng Diệp Hiểu Nhân lại là một chữ cũng không bỏ qua, một khi mấy tin tức này truyền đi, đều sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Đặc biệt là lão tổ nói, còn có một ít chuyện phải xử lý.
Lấy địa vị bây giờ của lão tổ, còn có chuyện gì cần hắn tự mình đi xử lý?
Đáng tiếc, lời nói phía sau nàng lại không nghe được.
Gần như cùng lúc đó, Diệp Huyền đại sư đã nhàn nhạt phân phó nói:
- Ngươi là con gái của tiểu nhị đúng không? Nhiều năm không thấy, đã thực sự lớn lên rồi, ngươi xuống dưới giúp đỡ Bạch Nhạc dọn dẹp phòng một chút, nhìn xem có thứ gì còn cần mua thêm, thì đi tìm Thư Sinh nói.
Mặc dù rất không tình nguyện, thế nhưng Diệp Huyền đại sư đã phân phó, thì nàng cũng không dám nghịch lại, đành phải đàng hoàng đáp một tiếng rồi lui xuống.
Bạch Nhạc vốn cho rằng, Diệp Huyền đại sư đuổi Diệp Hiểu Nhân đi là muốn nói với hắn một ít sự tình về Diệp gia.
Thế nhưng trên thực tế, Diệp Huyền đại sư lại không có ý tứ này, giống như thật sự thuận miệng dặn dò Diệp Hiểu Nhân đi làm một chút sự tình.
Nội dung nói chuyện vẫn là một chút việc vặt đơn giản.
Cuối cùng Bạch Nhạc có chút không giữ được bình tĩnh:
- Diệp Huyền đại sư, sự tình về Diệp Hiểu Nhân...
Có điều Bạch Nhạc vừa mới mở miệng, đã bị Diệp Huyền đại sư trực tiếp cắt đứt.
- Không cần nói với ta những chuyện này.
Diệp Huyền đại sư khoát tay, mang theo ẩn ý nhìn Bạch Nhạc nói:
- Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, ai cũng không thể ngoại lệ, cho nên... Ngươi cũng không cần giải thích cái gì với ta.
Lời này giống như đang nói cho Bạch Nhạc nghe, nhưng dường như cũng ám chỉ Diệp gia.
Đến tột cùng có ý gì, Diệp Huyền đại sư cũng không vạch trần, tự nhiên Bạch Nhạc cũng không tiện truy hỏi nữa.
- Đại sư nói còn có chuyện phải xử lý, không biết là chuyện gì?
Nghĩ đến chuyện trước đó Diệp Huyền đại sư nói, Bạch Nhạc hiếu kỳ hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Diệp Huyền đại sư lại mỉm cười:
- Cũng không phải đại sự gì, chỉ có chút phiền phức mà thôi, qua một ít thời gian, tự nhiên ngươi sẽ biết.
Diệp Huyền đại sư nâng chung trà lên uống một ngụm, tiếp tục nói:
- Nghe Thư Sinh nói, ngươi vừa thành tựu Tinh Hải, chính là ba nghìn trượng, đúng là không cô phụ thiên phú của mình. Thật ra có rất nhiều chuyện, ngươi cần phải hảo hảo học theo vị sư tôn kia của ngươi, sự tình trên đời này cũng không có phức tạp như vậy... Nắm đấm của ai cứng hơn, người đó chính là đạo lý.
“...”
Bất kể như thế nào Bạch Nhạc cũng không nghĩ đến, Diệp Huyền đại sư lại nói ra mấy câu như thế, hắn không khỏi có chút câm nín.
Thế nhưng, nghĩ đến vị sư tôn tiện nghi kia, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút bật cười.
Mặc dù không quá quen thuộc cuộc đời Thông Thiên Ma Quân, nhưng dù chỉ gặp mặt một lần, Bạch Nhạc cũng có thể đoán được phương thức làm việc của đối phương.
Muốn mình học tập theo hắn, chỉ sợ có chút không học được.
Dường như nhớ tới cái gì, Diệp Huyền đại sư lại mở miệng lần nữa:
- Ngươi cảm thấy Từ Hàng đại sĩ là hạng người gì?
Nói đến đây, thái độ Bạch Nhạc cũng không khỏi ngưng trọng hơn rất nhiều:
- Rất khó nói, thế nhưng lần này nàng ra khỏi Nam Hải, có lẽ mục đích sẽ không đơn thuần như vậy! Ngài có thái độ gì về phật đạo?
- Quan trọng không phải là thái độ của ta, mà là thái độ của ngươi.
Diệp Huyền đại sư lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Tương lai thuộc về các ngươi.
Nói đến đây, Bạch Nhạc mới nhớ lại, dựa theo thuyết pháp của Bất Tử Thanh Vương, Diệp Huyền đại sư cũng chỉ còn lại vẻn vẹn một năm thọ mệnh cuối cùng, thời gian ngắn như vậy, tự nhiên rất khó ảnh hưởng đến tương lai.
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc cũng mơ hồ hiểu ra thái độ bây giờ của Diệp Huyền đại sư.
Thái độ của Diệp Huyền đại sư đối với việc lần này mình đến Đại Càn Vương Triều chính là bàng quan, không phải vạn bất đắc dĩ, sợ rằng Diệp Huyền đại sư sẽ không xuất thủ can thiệp, nên làm như thế nào, nên lấy thái độ gì, đối mặt mọi người, cũng đều là sự tình của mình.
Nghĩ thông suốt điểm này, Bạch Nhạc nhất thời cảm thụ được một loại áp lực trĩu nặng, nhưng lại có vài phần thoải mái.
Bạch Nhạc yên lặng trong chốc lát, cuối cùng không tiếp tục nhiều lời, yên lặng đứng dậy, khom người cúi đầu với Diệp Huyền đại sư.
Trên mặt Diệp Huyền đại sư lộ ra một tia ôn hòa, cũng biết Bạch Nhạc đã hiểu ý tứ của hắn, nhẹ giọng nói:
- Được rồi, đoạn đường này ngươi đi tới, cũng mệt mỏi rồi, xuống dưới nghỉ ngơi đi.
Đối với Diệp Huyền đại sư mà nói, việc quan trọng nhất hôm nay hắn gặp mặt Bạch Nhạc, chính là để cho Bạch Nhạc biết thái độ của hắn.
Đạt được mục đích này, tất cả đã không quan trọng nữa.
... ..
- Nhị gia, Tiểu Nhân truyền tin tức về, lão tổ để Bạch Nhạc ở tại trong phủ! Hơn nữa, có người nói dường như lão tổ có chuyện gì phải xử lý, cụ thể là chuyện gì, lão tổ cũng không nói.