Tự nhiên Bạch Nhạc biết rõ việc này trong lòng, nhưng cũng sẽ không vạch trần.
Một đường ngồi xe ngựa, tốn gần nửa canh giờ, Bạch Nhạc đã chạy tới phủ đệ Diệp Huyền đang ở lại.
Đương nhiên, chuyện này cũng là bởi vì Ngô Văn Uyên là hoàng tử, nên vị trí phủ đệ ở ngay chỗ hiển hách nhất bên trong nội thành, khoảng cách đến chỗ Diệp Huyền cũng không tính là quá xa.
Nếu từ ngoài thành chạy tới, cũng không biết phải đi bao lâu.
Phủ đệ của Diệp Huyền gần như kế bên hoàng thành, trong toàn bộ vương thành, cũng là chỗ hiển hách nhất, đẹp đẽ quý giá nhất.
Trên thực tế, lấy thân phận của Diệp Huyền, cho dù ở lại trong hoàng thành cũng không có gì lớn lắm, chỉ là Diệp Huyền không thích phiền toái như vậy, lúc này mới lựa chọn nơi đây.
Theo Bạch Nhạc chạy tới quý phủ của Diệp Huyền, cho dù là Diệp Hiểu Nhân cũng không khỏi sinh ra một tia đố kỵ.
Nghĩ lại Diệp Hiểu Nhân nàng thân là trưởng nữ Diệp gia, ở Diệp gia vẫn luôn là tồn tại giống như tiểu công chúa, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng không bước vào phủ đệ Diệp Huyền mấy lần, cho dù Diệp Huyền không thật sự có ở trong phủ.
Bất kể là ai trong Diệp gia, muốn gặp vị lão tổ Diệp Huyền đại sư này, đều phải trải qua thông báo, sau khi đạt được đồng ý, mới có thể bước vào bên trong Diệp phủ.
Thế nhưng, Bạch Nhạc mới vừa xuống xe ngựa, đã có hạ nhân Diệp phủ chào đón, mời Bạch Nhạc vào trong phủ, hơn nữa nói rõ, Diệp Huyền đại sư đã phân phó, từ nay về sau, bất cứ lúc nào, Bạch Nhạc đến Diệp phủ, cũng không cần thông báo, có thể trực tiếp đi vào.
Chỉ dựa vào điểm này, đã đủ nhìn ra Diệp Huyền đại sư coi trọng Bạch Nhạc như nào.
Chuyện này cũng khiến Diệp Hiểu Nhân kiên định hơn với việc theo sát Bạch Nhạc.
- Tiền bối!
Bạch Nhạc được hạ nhân dẫn tới trước đại sảnh, liền nhìn thấy Thư Sinh lần nữa, đồng thời tiến nhập vương thành, thế nhưng Thư Sinh đã sớm trở về.
- Đi vào đi, chủ nhân chờ ngươi rất lâu rồi.
Thư Sinh mỉm cười gật đầu, tránh đường nói.
Cùng lúc đó, Diệp Hiểu Nhân cũng tiến lên chào hỏi Thư Sinh, thế nhưng Thư Sinh cũng chỉ vẻn vẹn vuốt cằm, không đáp lại.
Bạch Nhạc đi vào phòng khách, liếc mắt liền nhìn thấy Diệp Huyền đại sư ngồi trước bàn, liền vội vàng tiến lên chào hỏi.
- Bạch Nhạc bái kiến Diệp Huyền đại sư!
- Tiểu Nhân bái kiến lão tổ!
Diệp Huyền đại sư xoay người lại, nhìn Bạch Nhạc và Diệp Hiểu Nhân, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
- Đều đứng lên đi.
Bạch Nhạc không cảm thấy gì, thế nhưng trong lòng Diệp Hiểu Nhân thì run sợ một hồi.
Đừng thấy nàng là tử tôn của Diệp Huyền, từ nhỏ đến lớn Diệp Hiểu Nhân cũng chỉ vẻn vẹn bái kiến Diệp Huyền đại sư ba lần, hơn nữa còn là đứng ở trong đám người, xa xa liếc mắt mà thôi, căn bản không có tiếp xúc với Diệp Huyền đại sư gần như vậy.
- Ta đã nghe nói qua về sự tình ở Duyện Châu! Ngươi có thể nhớ tới muôn dân, không chịu liên thủ cùng Bạch Cốt Thần Giáo, chuyện này rất tốt!
Diệp Huyền đại sư ra hiệu Bạch Nhạc ngồi xuống ở bên cạnh, lúc này mới nhẹ giọng nói.
- Trộm cũng có đạo! Cho dù là ma tu cũng là người, lạm sát kẻ vô tội như vậy, xác thực đã không phải là ma!
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng giải thích.
Diệp Huyền đại sư bật cười, mở miệng nói:
- Đã như vậy, vì sao ngươi lại hạ thủ lưu tình với Bạch Cốt phu nhân trong Bán Thần Lĩnh Vực?
Nghe vậy, Bạch Nhạc cũng không khỏi hơi ngưng lại!
Thật tâm mà nói, mấy năm nay Bạch Cốt Thần Giáo tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy, Bạch Cốt phu nhân thân là giáo chủ, tự nhiên không thoát khỏi trách nhiệm, nếu muốn truy cứu tới, chính là tội ác tày trời.
Thế nhưng Bạch Nhạc lại không nhìn những thứ này.
Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, lúc này mới nhẹ giọng nói:
- Không phải ngài cũng cho ta thấy sắc quên nghĩa chứ?
Nghe thấy lời này của Bạch Nhạc, Diệp Huyền đại sư còn chưa đáp lại, trong lòng Diệp Hiểu Nhân đã âm thầm phi một tiếng.
Có phải vong nghĩa hay không khó mà nói, thế nhưng háo sắc là tuyệt đối.
Chỉ cần nghĩ tới những ngày này ở cùng Bạch Nhạc, nghĩ tới những tư thế khó xử kia, nàng liền có chút không dám ngẩng đầu.
Bất kể ôm tâm tư gì, thì cuối cùng nàng cũng là tiểu thư Diệp gia, trước đó, thật sự không thân cận với bất kỳ nam nhân nào như vậy.
Diệp Huyền đại sư mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Người không phải là cây cỏ, ai có thể vô tình! Giữa ngươi và Bạch Cốt phu nhân có nhiều vướng víu, chí ít cũng có thể coi là bằng hữu, ngươi muốn giúp nàng, cũng là chuyện đương nhiên. Lão phu còn không đến mức bất cận nhân tình như thế.
Nghe được lời này của Diệp Huyền đại sư, trong lòng Bạch Nhạc nhất thời dễ chịu đi vài phần.
- Uống trà đi!
Trong lúc nói chuyện, đã có thị nữ dâng trà thơm lên, Diệp Huyền đại sư tùy ý mở miệng nói.
Bạch Nhạc nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nhất thời cảm thấy tinh thần thư thái đi vài phần:
- Trà ngon!
- Linh trà trên Vân Ẩn Sơn, vốn có hiệu quả tịnh hóa thần hồn, hàng năm cũng chỉ có không đến trăm cân, tự nhiên là trà ngon.
Diệp Huyền đại sư cười lắc đầu, lập tức nói:
- Thế nhưng, ngươi đến nơi này của ta, cũng có thể thường xuyên thưởng thức.