- A di đà phật! Người xuất gia, không nhận tục lễ.
Từ Hàng đại sĩ nhẹ nhàng niệm một tiếng phật hiệu, trên người nhất thời lộ ra một đạo phật quang nhàn nhạt, nhẹ giọng đáp.
Nhìn thấy trên người Từ Hàng đại sĩ có phật quang, đoàn người xem náo nhiệt xung quanh nhất thời có không ít người quỳ xuống.
Hiển nhiên, đây mới là mục đích lần này Từ Hàng đại sĩ đến Đại Càn Vương Triều.
Không thể nghi ngờ muốn truyền giáo, muốn để cho phật đạo được thế nhân tiếp nhận một lần nữa, thì Đại Càn Vương Triều chính là một cái võ đài tốt nhất.
- Bạch phủ chủ, đã lâu không gặp! Bản vương thật sự rất nhớ nhung!
Tam hoàng tử cười lớn, đi tới trước người Bạch Nhạc, nhiệt tình mở miệng nói, giống như không ra nhìn trước đó đã từng phát sinh qua mối thù truyền kiếp với Bạch Nhạc.
- Bái kiến Tam hoàng tử!
Bạch Nhạc khẽ vuốt cằm, nhàn nhạt hồi đáp.
Không mặn không nhạt cũng chính là thái độ hiện tại của Bạch Nhạc đối với Tam hoàng tử, mặc dù chưa nói tới thù oán gì, thế nhưng Bạch Nhạc cũng không có khả năng thân cận cùng người như thế.
- Tiểu Nhân bái kiến gia gia!
Trong lúc nói chuyện, Diệp Hiểu Nhân liền đi về phía một vị lão nhân ở bên cạnh quỳ gối.
Chân mày Bạch Nhạc hơi nhíu, ánh mắt chuyển tới trên người đối phương, lúc này liền cảm giác được, đối phương cũng là tồn tại thực lực Tinh Hải Cảnh, gần như không cần suy nghĩ nhiều, Bạch Nhạc cũng biết khả năng đối phương chính là gia chủ đương nhiệm của Diệp gia.
Lão giả kia mặc một thân áo xanh, tinh thần khỏe mạnh, trong ánh mắt lộ ra vài phần thâm thúy, phong thái phi phàm.
Đương nhiên, nếu như so sánh với Diệp Huyền đại sư, khả năng cách biệt quá xa, thế nhưng trong những người bình thường, lại là liếc mắt có thể nhận ra, hiển nhiên là quanh năm ngồi ở vị trí cao, mới có thể có phong thái đó.
- Nói vậy vị này chính là Bạch tiểu hữu rồi, lão hủ gia chủ Diệp gia, Diệp Kiếm Anh.
Nếu luận thực lực, hai người đều là Tinh Hải Cảnh, tự nhiên có thể luận giao ngang hàng.
Nếu luận từ thân phận Diệp Huyền đại sư, hắn càng phải tôn trọng Bạch Nhạc thêm vài phần, nhưng đối phương vừa mở miệng đã xưng hô là tiểu hữu, hiển nhiên là có vài phần khoe khoang.
Thấp thoáng có vài phần ý tứ lấy lễ tương giao.
Mí mắt Bạch Nhạc hơi giật nhẹ, lúc này mới ôm quyền nói:
- Bạch Nhạc, bái kiến Diệp lão tiên sinh!
Không kiêu ngạo không tự ti!
Tình huống hiện tại còn chưa rõ, tự nhiên Bạch Nhạc không có khả năng làm khó dễ Diệp gia, nhưng cũng không có nghĩa là, Bạch Nhạc sẽ cúi đầu với Diệp gia.
Chỉ một cái xưng hô đơn giản, cũng đã cho thấy thái độ của Bạch Nhạc với Diệp gia.
Dường như đã sớm đoán được phản ứng của Bạch Nhạc, nên Diệp Kiếm Anh cũng không giận, mỉm cười nói:
- Bạch tiểu hữu là người lão tổ tuyển chọn, dĩ nhiên chính là người Diệp gia chúng ta, sau này cần đi lại nhiều hơn một chút mới đúng, cũng không nên xa lạ.
- Diệp lão tiên sinh lo nghĩ rồi, Diệp Huyền đại sư có ân với ta, đương nhiên ta sẽ không vong nghĩa.
Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp một câu, nhưng vẫn chưa tỏ thái độ, trực tiếp lấy Diệp Huyền đại sư nói cho có lệ.
Hơn nữa, nhìn đối phương và Tam hoàng tử cùng qua đây, Bạch Nhạc đã đoán được lập trường của đối phương.
Hiển nhiên, Diệp gia chống đỡ Tam hoàng tử.
Chuyện này thú vị rồi.
Lúc trước Diệp Huyền đại sư nói Ngô Văn Uyên tới liên hệ với mình, mặc dù chưa chắc đã chống đỡ Ngô Văn Uyên, thế nhưng bỏ qua Tam hoàng tử là rõ ràng.
Đối với chuyện này, ý kiến của Diệp gia và Diệp Huyền đại sư đã không hợp nhau, thực sự quá đáng nghiền ngẫm.
Trò chuyện ngắn ngủi, rất nhanh đã kết thúc.
Dù sao cũng không phải yến tiệc chính thức gì, có thể tới nghênh đón, trừ thân phận của Từ Hàng đại sĩ ra, chính là nể mặt Diệp Huyền đại sư, thật sự cũng không có bao nhiêu quan hệ với bản thân Bạch Nhạc.
Dựa vào thân phận của hắn, còn chưa đủ tư cách để Đại Càn Vương Triều gióng trống khua chiêng nghênh đón.
Trừ phi vị Thông Thiên Ma Quân kia còn sống, mới có thể khiến cho Đại Càn Vương Triều chính thức cung nghênh.
Đương nhiên, Bạch Nhạc cũng không để ý đối với chuyện này.
Mặc dù bây giờ hắn danh chấn thiên hạ, nhưng cũng cuối cũng không thoát khỏi phạm trù thiên tài, khoảng cách đến cường giả chân chính, vẫn cực kỳ xa xôi như cũ, hắn cũng không khinh cuồng đến loại cấp độ tự cao tự đại kia.
Đến vương thành, Bạch Nhạc không tiếp tục nghỉ ngơi ở quý phủ của Ngô Văn Uyên nữa, mà bảo Ngô Văn Uyên phái người, dẫn hắn đến phủ đệ của Diệp Huyền đại sư trước.
Về điểm này, thái độ của Bạch Nhạc rất sáng tỏ.
Bất kể hắn cùng với Ngô Văn Uyên, Thư Khánh Dương có quan hệ cá nhân như thế nào, thì ở Đại Càn Vương Triều, người hắn chân chính dựa vào, vẫn chỉ là Diệp Huyền!
Đây cũng là căn cơ của mọi thứ.
Đương nhiên, lần này bái phỏng, cũng không có khả năng là một mình Bạch Nhạc, ít nhất hắn nhất định phải mang theo Diệp Hiểu Nhân.
Cái này chính là vấn đề phải có, cũng là nguyên nhân Diệp gia sảng khoái để Diệp Hiểu Nhân lại gần mình như vậy!
Nếu chỉ là một mình Bạch Nhạc, còn không đến mức khiến cho Diệp gia làm ra hi sinh lớn như vậy, muốn dùng phương thức đám cưới kéo gần quan hệ đã gần xa lánh với Diệp Huyền đại sư, mới là mục đích chân chính.