Ngô Văn Uyên khoát khoát tay, bình tĩnh nói:
- Ngươi quá coi thường Bạch Nhạc, cũng quá coi thường vị Diệp Huyền đại sư kia rồi.
- Ta dám cá với ngươi, nếu như bàn tay của Diệp gia quá dài, người thứ nhất chặt tay bọn hắn, chính là vị Diệp Huyền đại sư kia.
Nghe thế, Thư Khánh Dương cũng không khỏi yên lặng một chút:
- Còn hai ngày nữa sẽ đến vương thành, đến lúc đó nhảy ra, khả năng không chỉ có một mình Diệp gia!
- Muốn dẹp bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong! Muốn diệt trừ Đạo Lăng Thiên Tông, phục hưng vương triều, tất nhiên sẽ có một trận huyết tẩy... Những thứ ngu xuẩn ngay cả đại thế cũng không thấy rõ này đã dám đứng ra, cho dù chết cũng là đáng đời!
Trong mắt Ngô Văn Uyên lộ ra một đạo sát khí nhàn nhạt, lạnh giọng nói:
- Chuẩn bị sẵn sàng đi, lần này chúng ta phải làm tốt, tẩy trừ toàn bộ vương thành một lần.
- Bạch phủ chủ, sắp đến vương thành rồi!
Một tiếng vó ngựa vang lên, nhất thời có thị vệ đi tới trước xe ngựa của Bạch Nhạc trầm giọng nhắc nhở.
Bạch Nhạc vén rèm lên, vô ý thức nhìn về phía trước.
Mặc dù còn cách xa vài dặm, thế nhưng cái vương thành nguy nga kia đã hiển hiện ở trước mắt Bạch Nhạc.
Nguy nga!
Đúng, ngoại trừ miêu tả nguy nga như núi ra, không có từ gì có thể dùng để hình dung vương thành.
Thời điểm tại Ung Châu Thành, Bạch Nhạc đã cảm thụ được Ung Châu và nơi ở của hắn khác biệt, khi chân chính đến vương thành, loại khác biệt này càng thêm rõ ràng.
Toàn bộ vương thành giống như là một tòa núi cao do con người xây dựng thành.
Nguy nga, tráng lệ!
Rõ ràng là từ vô số thợ mộc đúc thành, nhưng hết lần này tới lần khác lại cho người ta một loại cảm giác điêu luyện sắc sảo, giống như tòa thành kia sinh trưởng ở nơi đó.
- Bốn phía xung quanh vương thành một ngàn hai trăm dặm, đều có khả năng nhìn thấy tường ngoài ngăn địch, sau khi tiến vào còn có nội thành.
Diệp Hiểu Nhân ngồi ở bên cạnh Bạch Nhạc làm hướng dẫn du lịch, nhẹ giọng giải thích cho Bạch Nhạc.
- Vương thành đã có từ mấy ngàn năm trước, mấy ngàn năm qua lại trải qua vài lần củng cố! Nghìn năm trước, vì chống cự Đạo Lăng Thiên Tông, gia tổ tự tay bố trí trận pháp cho vương thành, đúc lại ngoại thành, một khi trận pháp mở ra, cho dù có cường giả Hóa Hư đích thân đến, cũng phải nuốt hận ở dưới vương thành.
Lúc Diệp Hiểu Nhân nói ra những lời này, trong miệng còn lộ ra một cỗ đắc ý cùng khoe khoang.
Bất kể như thế nào, cuối cùng Diệp gia cũng là hậu bối của Diệp Huyền đại sư, nhắc tới những chuyện này, khó tránh khỏi sẽ sinh ra một loại cảm giác kiêu ngạo.
Bạch Nhạc nhìn vương thành phía xa, cũng không tranh luận cùng Diệp Hiểu Nhân.
Trên thực tế, lúc này trong lòng Bạch Nhạc cũng sinh ra một loại kính trọng khó có thể ức chế đối với Diệp Huyền đại sư.
Trước đó chỉ nghe nói, Diệp Huyền đại sư một tay trợ giúp Đại Càn Vương Triều chống cự Đạo Lăng Thiên Tông, bảo vệ Ung Châu, nhưng chỉ khi chân chính chứng kiến vương thành, cảm thụ được nội tình và sự cường đại kia, Bạch Nhạc mới có thể hiểu, vì sao Đại Càn Vương Triều lại ở dưới tình huống gần như không có một vị cường giả Hóa Hư nào, vẫn có thể ngăn cản Đạo Lăng Thiên Tông.
Tòa vương thành giống như Quỷ Phủ Thần Công này, chính là kỳ tích do nhân lực đúc ra.
Cũng là kỳ tích do Diệp Huyền đại sư tự tay sáng tạo!
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, không bao lâu sau liền đi tới phía dưới vương thành.
Có vị hoàng tử Ngô Văn Uyên này dẫn đường, lại có Đại Càn Huyết Vệ thủ hộ, đương nhiên sẽ không bị bất cứ ai làm khó dễ, xe ngựa trực tiếp đi vào trong vương thành.
Đá xanh trải đường, cửa hàng san sát, trên đường toàn là người huyên náo.
Bạch Nhạc chưa từng thấy loại phồn hoa này.
Cuộc sống trong vương thành, không chỉ có tu hành giả, mà còn có rất nhiều người thường, cũng chính những người thường này, mới tiến thêm một bước xây dựng vương thành phồn vinh.
So với nơi đây, quả thực Thanh Châu giống như là một cái trấn nhỏ ở nông thôn, nghèo nàn và hẻo lánh.
Có thể thường xuyên nhìn thấy thủ vệ tuần tra trên đường, ngay cả những thủ vệ bình thường nhất này, cũng có thực lực Linh Phủ Cảnh.
- Công tử, ngươi xem, có người tới đón chúng ta.
Từ xa, Diệp Hiểu Nhân đã chỉ vào đoàn người đi tới mở miệng nói.
Bị Diệp Hiểu Nhân một nhắc nhở như vậy, lúc này Bạch Nhạc mới chú ý tới, trong đám người cũng không thiếu thân ảnh quen thuộc.
Vị Tam hoàng tử đã từng muốn dồn Bạch Nhạc vào chỗ chết cũng ở trong hàng ngũ đó.
- Thất đệ đi đường khổ cực, vi huynh tới tẩy trần cho ngươi.
Tam hoàng tử ngồi ở trên ngựa, mỉm cười chắp tay nói.
Đoàn xe nhất thời dừng lại, Ngô Văn Uyên, Thư Khánh Dương lần lượt xuống xe, nhưng không có để ý đối phương, mà xoay người lại, mời Bạch Nhạc và Từ Hàng đại sĩ xuống xe.
Bạch Nhạc khẽ xoa cằm, xuống xe, chỉ thấy mọi người ở đối diện khom mình hành lễ nói.
- Bái kiến Từ Hàng đại sĩ, bái kiến Bạch phủ chủ!
Bất kể trong tối có bao nhiêu người khinh thường Bạch Nhạc, nhưng cũng không thể phủ nhận, bây giờ Bạch Nhạc đã danh chấn thiên hạ, hơn nữa dưới tình huống có Diệp Huyền đại sư chống đỡ, toàn bộ Đại Càn Vương Triều cũng không ai dám trực tiếp khiến Bạch Nhạc khó chịu.