Năm trăm Đại Càn Huyết Vệ, còn có thị vệ hộ tống Ngô Văn Uyên, toàn bộ đội ngũ mênh mông cuồn cuộn chạy về phía vương thành.
Diệp Hiểu Nhân được coi như là nữ nhân của Bạch Nhạc, tự nhiên ngồi trong một chiếc xe ngựa cùng Bạch Nhạc, như chim nhỏ nép vào người Bạch Nhạc, dường như một khắc cũng không thể rời.
Đối với chuyện này Bạch Nhạc cũng không có cự tuyệt.
Dưới cái nhìn của Diệp Hiểu Nhân, mỗi lúc trời tối nàng và Bạch Nhạc triền miên, cũng không thể đến ban ngày, liền hận không thể rời xa được?
Lại nói, bất kể như thế nào, có một vị mỹ nữ như thế lấy lòng ở bên người cũng gần như khiến mọi người chán ghét.
Bạch Nhạc cũng không phải loại tiểu tử nhà nghèo chưa từng va chạm xã hội kia, hắn đã sớm quen bên người có người hầu hạ, sống cuộc sống cơm ngon áo đẹp, tự nhiên cũng sẽ không có mâu thuẫn tâm tình gì.
Thế nhưng chuyện này cũng cho Diệp Hiểu Nhân một loại ảo giác, khiến cho nàng cảm thấy, trên thực tế Bạch Nhạc đã quỳ rạp dưới gấu quần nàng.
Có ý nghĩ này, tự nhiên cũng không thể an phận.
- Công tử, ta nghe nói, trước đó Thất thúc với ngươi có chút không thoải mái! Ngươi xem, có thể xem ở mặt mũi ta, đi gặp Thất thúc một chút, cởi bỏ hiểu lầm được không.
Bạch Nhạc vốn đang chợp mắt, nghe thấy những lời này của Diệp Hiểu Nhân, liền từ từ mở mắt ra, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Thực ra cũng không có hiểu lầm gì, một chút việc nhỏ mà thôi, không cần phiền phức.
- Sao lại là chuyện nhỏ, ngươi với Thất hoàng tử thân thiết như vậy, lại hờ hững với Diệp gia ta, cứ như vậy vào vương thành, chẳng phải là sẽ làm trò cười cho người khác, nói Diệp gia ta không biết đạo đãi khách sao?
Diệp Hiểu Nhân chu miệng, bất mãn nói.
- Ta cùng với Thất hoàng tử, Khánh Dương công tử, tâm đầu ý hợp, chuyện này cả thiên hạ đều biết. Cùng bọn họ tiến vào vương thành, mới là chính đạo, sợ gì người bên ngoài đàm tiếu?
Bạch Nhạc lắc đầu, tiếp tục nói:
- Về phần Diệp gia, Diệp Huyền đại sư có đại ân với ta, sau khi ta bước vào vương thành, tất nhiên sẽ đi bái kiến Diệp Huyền đại sư trước tiên, ngươi không cần quan tâm những chuyện này.
Diệp Hiểu Nhân hơi ngừng lại, không khỏi có chút nghẹn lời.
Rất nhiều chuyện không thể ra nói, dù nàng đã thành nữ nhân của Bạch Nhạc, nhưng cũng không thể trực tiếp nói với Bạch Nhạc, bây giờ quan hệ giữa Diệp gia bọn họ và Diệp Huyền đại sư đã vô cùng nhạt, thậm chí nhạt đến mức, cho dù người Diệp gia muốn gặp Diệp Huyền đại sư, cũng phải chuyển thiếp mời cầu kiến.
- Ta mặc kệ! Từ nhỏ đến lớn Thất thúc là người hiểu Tiểu Nhân nhất! Tiểu Nhân không muốn nhìn thấy Thất thúc buồn.
Không thể nói rõ thì Diệp Hiểu Nhân liền lựa chọn nũng nịu, đối với nữ nhân mà nói, chiêu thức này rất bình thường, hoàn toàn không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.
Thế nhưng Diệp Hiểu Nhân lại không nghĩ rằng, một chút mờ ám như vậy, lại khiến nàng nghênh đón ánh mắt lạnh như băng của Bạch Nhạc.
Trong nháy mắt, thân thể Diệp Hiểu Nhân liền không khỏi có chút cứng ngắc.
Mấy ngày qua, nàng tự hỏi đã hết sức quen thuộc với Bạch Nhạc, nhưng khi đón nhận ánh mắt này, nàng lại cảm thụ được một loại cảm giác tử vong đè ép!
Bịch!
Trong nháy mắt, Diệp Hiểu Nhân liền trực tiếp quỳ xuống.
- Công tử, ta sai rồi.
Bạch Nhạc chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Nhớ kỹ thân phận của ngươi, đầu tiên ngươi là người bên cạnh ta, sau đó mới là người Diệp gia! Lúc nào quên điểm này, ngươi có thể trở về Diệp gia.
“...”
Câu nói này nhất thời khiến cho nội tâm Diệp Hiểu Nhân run lên, âm thầm chửi mình một câu.
Quá nóng lòng rồi!
Người như Bạch Nhạc, chắc chắn không thiếu khuyết nữ nhân, chỉ bằng hai ba ngày tình cảm này, còn chưa đủ để ảnh hưởng quyết định của Bạch Nhạc.
Nghĩ vậy, Diệp Hiểu Nhân nhất thời thay đổi thái độ, mị nhãn như tơ, trong miệng phát ra một tiếng rên nhẹ, nhất thời lướt về phía Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Công tử, đường đi cô quạnh, hãy để Tiểu Nhân hảo hảo hầu hạ công tử đi, coi như là Tiểu Nhân bồi tội với công tử có được hay không?
Nhìn thấy loại phản ứng này của Diệp Hiểu Nhân, Bạch Nhạc cũng không khỏi đau đầu một hồi, bàn tay chậm rãi sờ lên gương mặt Diệp Hiểu Nhân, nhẹ nhàng vuốt ve, trong lúc Diệp Hiểu Nhân không chú ý, liền thuận tay điểm vào mi tâm Diệp Hiểu Nhân.
Sau khi làm xong tất cả, Bạch Nhạc tùy ý vứt Diệp Hiểu Nhân xuống một góc xe ngựa, lần nữa nhắm mắt lại.
... ..
- Điện hạ, nữ nhân Diệp gia kia thật không biết xấu hổ, ban ngày cũng câu dẫn Bạch phủ chủ trên xe ngựa.
Thị vệ vương phủ bảo vệ ở bên cạnh xe ngựa, nghe thấy thanh âm kỳ lạ trong xe ngựa, liền đến trước xe ngựa của Ngô Văn Uyên, thấp giọng hồi bẩm.
Ngô Văn Uyên bật cười, ngược lại cũng không để ý:
- Diệp gia thật sự là hết biện pháp, lại lấy nữ nhi nhà mình làm bàn đạp như vậy! Thế nhưng, bản vương cũng không nghĩ đến, Diệp Hiểu Nhân được người khác tôn sùng là nữ thần lại mị tục như vậy.
Ngô Văn Uyên loắc đầu, mở miệng nói:
- Đi thôi, không cần để ý nàng.
Sau khi thị vệ bên này đi xuống, lúc này Thư Khánh Dương mới chậm rãi mở miệng nói:
- Phương pháp thấp kém một chút, tuy nhiên chưa chắc đã không có hiệu quả! Dù sao Bạch Nhạc cũng là người trẻ tuổi, khó tránh khỏi sẽ mềm lòng, thời gian dài... Sợ là khó tránh khỏi bị một ít ảnh hưởng.