Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1386 - Chương 1386: Diệu Dụng Đại Mộng Thiên Thu (2)

Chương 1386: Diệu Dụng Đại Mộng Thiên Thu (2) Chương 1386: Diệu Dụng Đại Mộng Thiên Thu (2)

Huống chi, bất kể là Vân Mộng Chân, hay là Tô Nhan, hoặc là Bạch Cốt phu nhân, có người nào tư sắc kém nàng sao?

Chờ một chút!

Chuyện này liên quan gì đến Tô Nhan?

Lại liên quan gì đến Bạch Cốt phu nhân?

Ý niệm hơi động, cho dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi lấy tay nâng trán, có chút khổ não.

Chẳng lẽ mình thật sự là đồ háo sắc hay sao?

... ....

Suốt đêm không nói chuyện!

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Hiểu Nhân tỉnh ngủ, mới phát hiện Bạch Nhạc đã sớm rời giường.

Thế nhưng cảm giác thân thể và tinh thần mệt mỏi kia, lại làm cho nàng đến giờ vẫn có một loại xấu hổ không tan.

Mặc dù bản thân nàng tới câu dẫn Bạch Nhạc, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng dấp khó xử đêm qua, liền khiến cho tâm nàng một hồi chập chờn.

Phi!

Tên sắc lang bại hoại này, quả thật là đồ háo sắc, không biết đã từng có bao nhiêu nữ nhân, mới có thể vô sỉ như vậy.

Chỉ là vừa nghĩ lại, đáy lòng Diệp Hiểu Nhân lại cười lạnh.

Bạch Nhạc ngay cả điểm ấy tự chủ cũng không có, chẳng phải là đối với nàng, đối với Diệp gia mà nói vừa ý đúng sao?

Diệp Hiểu Nhân chậm rãi đứng dậy, cẩn thận dùng cây kéo cắt lấy chấm đỏ trên giường, lúc này đáy lòng mới triệt để yên tâm lại.

Sau khi tắm sơ qua, Diệp Hiểu Nhân từ trong phòng đi ra, cũng đã khôi phục lại dáng dấp nhu thuận kia, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được muốn yêu mến một phen.

- Tiểu Nhân bái kiến phu quân.

Diệp Hiểu Nhân nhìn thấy Bạch Nhạc trong viện tử, lúc này thở dài hành lễ nói.

Bạch Nhạc khẽ nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Cứ gọi ta là công tử đi, sự tình khác, sau này hãy nói.

- Dạ, công tử!

Dường như có chút ủy khuất, thế nhưng Diệp Hiểu Nhân lại không dám nghịch lại ý tứ Bạch Nhạc, nhẹ giọng đáp ứng nói.

Nhìn thấy đối phương thay đổi xưng hô, lúc này Bạch Nhạc mới thoả mãn vài phần, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta sẽ ở lại Ung Châu ba ngày, sau đó chạy tới vương thành.

- Vâng, công tử!

Diệp Hiểu Nhân không nói gì, hành lễ lần nữa, sau đó trực tiếp lui xuống.

Lời nói nhìn như đơn giản này của Bạch Nhạc giống như đã cho nàng hứa hẹn.

... ...

Chỉ vẻn vẹn không tới một phút, tin tức đã truyền tới Diệp gia!

- Tốt!

Cho dù với tính tình Diệp Thất, sau khi nhận được tin tức khẳng định, cũng không khỏi nắm chặt nắm đấm.

- Quá tốt! Biết ngay Tiểu Nhân sẽ không khiến cho chúng ta thất vọng mà!

- Lão thất, chú ý hình tượng một chút, như này còn ra thể thống gì.

Nhị gia Diệp gia liếc mắt nhìn Diệp Thất hừ nhẹ một tiếng, nói.

Mặc dù mục đạt được, thế nhưng dù sao Diệp Hiểu Nhân cũng là con gái của nhắn, tự nhiên trong lòng cũng có chút không thoải mái.

Diệp Thất liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư vị nhị ca này, lúc này cười nói:

- Nhị ca, chuyện này có gì có thể bất mãn chứ! Tiểu Nhân là trưởng nữ Diệp gia ta, nếu Bạch Nhạc đã đụng rồi, chẳng lẽ còn muốn đá bay ra ngoài hay sao? Cho dù chúng ta bằng lòng, chẳng lẽ ngươi cho rằng lão tổ sẽ đồng ý sao?

- Đến lúc tới vương đô, chúng ta mời lão tổ tự mình hứa hôn! Chỉ cần định ra cái hôn sự này, bất kể hạnh phúc cả đời Tiểu Nhân, hay là sự huy hoàng của Diệp gia ta, chẳng phải sẽ đều vững vàng hay sao?

Nghe được lời này của Diệp Thất, lúc này trên mặt Diệp nhị gia mới lộ vẻ hài lòng.

- Nhị ca, ngươi không nhìn thấy dáng vẻ tâm cao khí ngạo của tiểu tử kia hôm qua đâu, dường như câu nói nào với ta cũng phải nể mặt! Hắc hắc, về sau còn không phải là ngoan ngoãn gọi ngươi là cha vợ, gọi ta là Thất thúc sao, ha ha ha ha!

- Còn có tên Thất hoàng tử kia nữa!

Diệp nhị gia âm trầm gật đầu, trầm giọng nói:

- Dựa vào người như hắn, cũng dám mơ ước ngôi vị hoàng đế! Chỉ cần không có Bạch Nhạc chống đỡ, ta ngược lại muốn nhìn một chút, hắn dựa vào cái gì tranh đấu vị trí kia!

Bạch Nhạc ngây người tại Ung Châu ba ngày, cũng theo Ngô Văn Uyên đi gặp không ít người.

Cơ bản đều là người của Ngô Văn Uyên, hắn mượn cơ hội này nói cho đối phương biết quan hệ giữa hắn và Bạch Nhạc, đương nhiên đây cũng là cơ hội cho Bạch Nhạc thấy lực ảnh hưởng của hắn ở Đại Càn Vương Triều.

Không ai thích một người hợp tác không có năng lực, điểm này rất là quan trọng.

Về phần Diệp Hiểu Nhân, ngược lại không có bất kỳ nhắc tới nào.

Bạch Nhạc không đề cập tới, tự nhiên Ngô Văn Uyên và Thư Khánh Dương càng không nói.

Mặc dù bọn hắn cũng tin tưởng lời đồn Bạch Nhạc háo sắc, nhưng bất kể như thế nào cũng sẽ không tin tưởng, người như Bạch Nhạc sẽ bị một nữ nhân ảnh hưởng, thậm chí chi phối!

Hoặc có lẽ... Ít nhất người nữ nhân này, không thể nào là Diệp Hiểu Nhân.

Ngược lại là Diệp Hiểu Nhân, dường như rất hài lòng với loại thân phận này, chẳng những thoải mái tự cho mình là nữ nhân của Bạch Nhạc, hơn nữa, cũng nịnh nọt lấy lòng Bạch Nhạc, một bộ nhâm quân hái cật.

Chỉ tiếc Diệp Hiểu Nhân không biết, mỗi lúc trời tối, nàng vì thế mà liều chết triền miên, lại chỉ là một trận ảo cảnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ba ngày sau, đám người Bạch Nhạc bước lên con đường tiến về vương thành lần nữa.

Chỉ có điều lần này đám người Bạch Nhạc sẽ không tự mình rời đi.

Bình Luận (0)
Comment