Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1385 - Chương 1385: Diệu Dụng Đại Mộng Thiên Thu

Chương 1385: Diệu Dụng Đại Mộng Thiên Thu Chương 1385: Diệu Dụng Đại Mộng Thiên Thu

Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũng là bình thường, có cái gì háo sắc với không háo sắc, chỉ là muốn làm rõ quan hệ lợi hại bên trong mà thôi, có một số nữ nhân tuy đẹp nhưng không thể đụng.

Hắn không tin, Bạch Nhạc ngay cả một chút cân nhắc quyền lợi như vậy cũng không làm được.

- Cuối cùng cá sẽ phải cắn mồi, cự tuyệt mỹ nhân kế, ai biết đối phương sẽ lại sinh ra tâm tư gì?

Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp một câu, rồi lại tiếp tục nói:

- Lưu người lại mới có thể hiểu, đến tột cùng trong hồ lô đối phương bán thuốc gì.

- Rốt cuộc là người câu cá, hay là cá ăn thịt người... Cũng còn phải chờ xem.

Diệp Hiểu Nhân xuất hiện, cũng làm cho Bạch Nhạc triệt để hiểu ra, đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, so với việc lúc nào cũng phải đề phòng, không bằng đơn giản lưu lại một con cờ ở bên người, để cho đối phương có một loại cảm giác tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Thật ra mọi người không quá để tâm mấy cái việc như tiệc rượu, nhưng dường như hết lần này tới lần khác lại không thể khuyết thiếu được.

Bạch Nhạc đã không nhớ ra mình uống bao nhiêu rượu, lấy cảnh giới bây giờ của hắn, cho dù không cần dùng linh khí hóa giải mùi rượu, chỉ dựa vào sự cường đại của Thông Thiên Ma Thể, cũng sẽ không có chuyện say.

Đương nhiên, toàn thân mùi rượu là không thể tránh khỏi.

Bạch Nhạc mang theo một thân mùi rượu này trở lại gian phòng.

Tự nhiên Diệp Hiểu Nhân đã sớm chờ ở trong phòng, giống như là cô dâu chờ phu quân trở về, dưới ánh nến càng có vẻ kiều diễm đáng yêu.

Bạch Nhạc đẩy cửa bước vào, một thân mùi rượu kia khiến cho Diệp Hiểu Nhân không tự giác được cau mày một cái, thậm chí trong mắt lộ ra một tia chán ghét nhỏ không thể thấy.

Đã là cảnh giới gì rồi, chẳng lẽ ngay cả hóa giải mùi rượu cũng không biết sao?

Cố ý làm ra bộ dáng như thế tới làm gì?

Nam tử hán đại trượng phu, coi như muốn nữ nhân, thì cũng đâu cần giả bộ, làm ra dáng vẻ say rượu, khiến người ta chán ghét như thế?

Ngay cả một chút bản lĩnh như vậy cũng không có, còn nói cái gì mà thiên tài?

Cuối cùng cũng chỉ là kẻ ngu xuẩn tham rượu háo sắc!

Tự nhiên Bạch Nhạc không biết, chỉ một động tác đẩy cửa như vậy, dĩ nhiên khiến cho Diệp Hiểu Nhân đưa ra kết luận về hắn như vậy.

Thế nhưng, Bạch Nhạc căn bản không quan tâm những chuyện này.

Trong mắt hắn, Diệp Hiểu Nhân cũng chỉ là mồi câu đối phương đưa đến bên miệng mà thôi.

Nhưng nếu đã lưu ở người lại mà không ăn, chỉ sợ sẽ khiến đối phương hoài nghi, đến mức này rồi thà rằng không làm, còn nếu đã làm thì nuốt cái mồi câu này vào là được.

Bạch Nhạc cố ý lộ ra vài phần mùi rượu, thuận tay đóng cửa phòng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Hiểu Nhân, có chút loạng choạng đi tới.

- Bạch phủ chủ!

Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Diệp Hiểu Nhân, khiến người ta yêu thương.

- Xuỵt!

Bạch Nhạc dựng một ngón tay lên, nhẹ giọng nói:

- Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên! Diệp cô nương cần gì nhiều lời, thoả thích hưởng thụ là được.

Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc cũng không cho Diệp Hiểu Nhân cơ hội mở miệng, đem trực tiếp khoát tay ôm lấy Diệp Hiểu Nhân, thô bạo ném lên trên giường.

Kèm theo một tiếng thét kinh hãi của Diệp Hiểu Nhân, ánh nến bên trong gian phòng cũng bị Bạch Nhạc thổi tắt.

Một lát sau, trong phòng liền vang lên một hồi tiếng thở dốc và thanh âm của Diệp Hiểu Nhân, không thể nghi ngờ nó có thể làm cho bất cứ ai cũng phải sinh ra ý nghĩ kỳ quái.

Nhưng nếu như có người có thể chứng kiến tình cảnh trong phòng, sẽ phát hiện, Bạch Nhạc chỉ bình tĩnh ngồi ở bên giường, dù bận nhưng vẫn ung dung cởi quần áo, tùy ý ném ở dưới giường, sau đó cứ như vậy nằm ở bên giường, nheo mắt lại.

Thời gian quay trở về lúc Bạch Nhạc dập tắt ánh nến.

Diệp Hiểu Nhân bị ném lên giường cũng không có chú ý tới, ngay tại thời điểm Bạch Nhạc thổi tắt ánh nến, hắn cũng đã mượn cơ hội trong nháy mắt ánh sáng chợt tắt, điểm một ngón tay về phía mi tâm Diệp Hiểu Nhân.

Đại Mộng Thiên Thu!

Trong vô thanh vô tức, Diệp Hiểu Nhân bị đắm chìm vào ảo cảnh.

Nếu như là trước đó, Bạch Nhạc thực sự không dám tùy tiện thi triển loại huyễn thuật này lừa gạt người, nhưng hôm nay Bạch Nhạc đã bước vào Tinh Hải Cảnh, thần hồn chi lực tăng vọt, khả năng khống chế Đại Mộng Thiên Thu, cũng không đã bước vào một cái cấp độ khác.

Cộng thêm Diệp Hiểu Nhân cũng chỉ là Tinh Cung Cảnh bình thường mà thôi, làm sao có thể ngăn cản được thần thông bực này công kích.

Trong tích tắc, Diệp Hiểu Nhân đã bị rơi vào trong ảo cảnh, đồng thời ở trong ảo cảnh làm ra đủ loại động tác khó xử với Bạch Nhạc, tận hết khả năng lấy lòng hắn.

Bạch Nhạc nằm ở bên cạnh, nhưng ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn.

Mặc dù quyết định mồi câu vào, nhìn xem đến tột cùng Diệp gia muốn làm gì, thế nhưng Bạch Nhạc cũng không đến mức thật sự bỉ ổi, phát sinh quan hệ gì với người ta.

Mặc dù Diệp Hiểu Nhân xinh đẹp, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, lại không có sức dụ dỗ gì đáng nói.

Không có tư tưởng và linh hồn của mình, chỉ là một con rối phục tùng Diệp gia mà thôi, cho dù có xinh đẹp như thế nào đi nữa, cũng không thể làm cho Bạch Nhạc động tâm?

Bình Luận (0)
Comment