Nhưng thời điểm này, mang Diệp Hiểu Nhân đến có dụng ý gì, vậy thì không cần nói cũng biết.
Mặc dù đã sớm biết, Diệp gia sẽ không từ thủ đoạn mượn hơi Bạch Nhạc, thế nhưng Ngô Văn Uyên cũng không nghĩ tới đối phương ngay cả Diệp Hiểu Nhân cũng không tiếc hi sinh.
- Tiện danh không đáng nhắc đến, xưa nay tiểu nữ tử ngưỡng mộ uy danh Bạch phủ chủ! Bây giờ nghe được Bạch phủ chủ đến Ung Châu, nên cố ý xin Thất thúc dẫn đến, nguyện hầu hạ đi theo.
Thanh âm của Diệp Hiểu Nhân, có vẻ cực kỳ nhu hòa, giống như một tầng lụa mỏng không tiếng động lướt qua trên mặt, khiến cho người ta không kìm lại được liền đắm chìm trong đó.
Mặc dù có một tầng che mặt, không thấy rõ dung mạo, nhưng vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác thấm vào ruột gan, không đành lòng cự tuyệt.
- Diệp cô nương nói quá lời rồi, Bạch Nhạc cũng chỉ là vận khí tốt một chút, lúc này mới có chút bạc danh, cô nương khen nhầm rồi.
Bạch Nhạc chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái, ánh mắt liền trực tiếp dời đi, lúc mở miệng, giọng nói cũng nhàn nhạt, không mang theo chút cảm xúc gì, giống như cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
- Bạch phủ chủ, ngươi và lão tổ là bạn vong niên, vốn là người một nhà với chúng ta, Tiểu Nhân cũng có hảo ý, ngươi cần gì phải cự tuyệt?
Diệp Thất không nghĩ tới Bạch Nhạc không nghĩ gì liền trực tiếp cự tuyệt như vậy, liền lập tức mở miệng nói.
- Vốn là người một nhà, Diệp thất gia cần gì phải đa lễ như vậy?
Bạch Nhạc vẫn không hề bị lay động như cũ, cự tuyệt nói.
Chỉ là ngay tại lúc đó, giống như có cơn gió nhẹ đột nhiên thổi qua, trùng hợp thế nào thổi rơi dải lụa trắng trên mặt Diệp Hiểu Nhân, để lộ một gương mặt tinh xảo như tranh vẽ ra.
Người giống như tranh vẽ, từ trong tranh đi ra.
Trong nháy mắt khăn che mặt bị thổi rơi, dường như mỗi một ánh mắt đều bị bắt lại, khó có thể dời đi.
Tuyệt thế xinh đẹp.
Giờ khắc này, cho dù lấy định lực của Ngô Văn Uyên và Thư Khánh Dương cũng không khỏi có chút thất thần.
Thế nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như vậy.
Nếu xét về dung mạo, Diệp Hiểu Nhân tuyệt đối không ở dưới Vân Mộng Chân, Bạch Cốt phu nhân, thế nhưng trên người nàng lại vĩnh viễn thiếu đi vài phần khí chất.
Đương nhiên, dù như vậy thì đối với nam nhân mà nói, cũng đã có cám dỗ trí mạng.
Diệp Hiểu Nhân hạ thấp người làm lễ, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Là tiểu nữ tử mạo phạm rồi, nếu như công tử không thích, lần này tiểu nữ tử trở về, sẽ không gặp lại người.
Trong lòng Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, lời nói cự tuyệt vốn đã đến miệng, lại bị thu trở về.
Lúc này trên mặt Bạch Nhạc lộ ra một tia giằng co, mở miệng nói:
- Là Bạch mỗ mạo phạm giai nhân mới đúng! Nếu Diệp cô nương không chê, cứ ở lại cũng được, không cần nói cái gì hầu hạ với không hầu hạ, Bạch Nhạc sẽ tiếp đón cô nương chu toàn.
Nghe Bạch Nhạc nói vậy, đáy lòng Diệp Hiểu Nhân không khỏi hiện lên một hồi khinh bỉ.
Nam nhân mà, không phải đều như này sao, ngoài miệng nói một kiểu, trong lòng nghĩ một kiểu... Ai cũng giống nhau.
- Đa tạ công tử thành toàn!
Mặc kệ đáy lòng khinh thường như nào, nhưng khi bày tỏ nét mặt, Diệp Hiểu Nhân vẫn để lộ ra dáng vẻ xinh đẹp, thướt tha không dư thừa.
- Người đâu, trước mang Diệp cô nương xuống dưới nghỉ ngơi.
Bạch Nhạc nhẹ nhàng mở miệng, tự nhiên Ngô Văn Uyên sẽ không cự tuyệt, khoát khoát tay ý bảo hạ nhân đi lên, mang Diệp Hiểu Nhân đi ra ngoài.
Chờ đến khi Diệp Hiểu Nhân rời đi, lúc này Ngô Văn Uyên mới lộ ra vẻ tươi cười:
- Thực sự là ghen tỵ với Bạch huynh, chưa bao giờ đến Ung Châu, vừa đến đã câu đi trái tim đệ nhất mỹ nữ Ung Châu chúng ta, thực sự là khiến cho người ta ao ước.
- Ha ha, đúng vậy, đúng vậy! Vì chuyện này, hôm nay ngươi cũng phải uống nhiều thêm mấy chén mới được.
Thư Khánh Dương cũng trêu trọc nói.
Tự nhiên Bạch Nhạc không để ý đến những chuyện này, nên cũng không trả lời, hắn nhìn về phía Diệp Thất hơi chắp tay nói:
- Hảo ý của Diệp gia, Bạch mỗ lĩnh tâm, tất nhiên sẽ không làm Thất gia khó dễ.
Một câu nói này, coi như là tỏ thái độ.
Mặc dù đây chỉ là bước đầu của ý đồ, nhưng đối với Diệp gia mà nói, chuyện này cũng đã là một khởi đầu tốt rồi.
Phải biết rằng, bây giờ Diệp Hiểu Nhân mới vừa qua đây, căn bản chưa có tình cảm gì cùng Bạch Nhạc, sau này thổi lên một chút gió bên tai, lo gì đại sự không thành?
Nghĩ vậy, Diệp Thất cũng không khỏi có chút tự đắc.
Quả nhiên vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Lần này, mình đã tìm đúng phương thức.
- Ha ha, Bạch phủ chủ khách khí! Ta không quấy rầy ngươi và điện hạ nữa, xin cáo lui!
Mục đích đã đạt được, tự nhiên Diệp Thất cũng sẽ không kéo dài, lúc này liền cáo từ.
Chờ đến khi Diệp Thất đi xa, lúc này nụ cười trên mặt Bạch Nhạc, mới dần dần thu liễm.
- Bạch huynh, ngươi cố ý lưu nữ nhân này lại là có dụng ý gì?
Thư Khánh Dương xoay người lại, không hiểu hỏi.
Nếu là người khác bị dung mạo Diệp Hiểu Nhân hấp dẫn, thay đổi thái độ, tự nhiên hắn tin tưởng, nhưng nếu nói Bạch Nhạc dễ dàng dao động tâm trí như vậy, không khỏi quá coi thường Bạch Nhạc rồi.
Về phần háo sắc gì đó, Thư Khánh Dương càng không có chút nào để ở trong lòng.