Ánh mắt Diệp Hiểu Nhân lộ ra một tia hâm mộ, nhẹ giọng nói:
- Nên làm như vậy, thế tục tình ái, làm sao so được với vô thượng Tiên Đạo... nữ tử như này mới là tấm gương của Tiểu Nhân.
Chứng kiến bộ dạng này của Diệp Hiểu Nhân, Diệp Thất cũng không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Đứa chất nữ này của mình cái gì cũng tốt, chỉ là tính khí quá mức hiếu thắng.
- Không được coi thường, mặc dù có lời đồn Bạch Nhạc háo sắc, thế nhưng việc ưa thích thân thể nữ nhân, cùng yêu một người là hai việc khác nhau, hiểu không?
- Thất thúc yên tâm!
Diệp Hiểu Nhân gật đầu, tự tin mở miệng nói:
- Không phải nam nhân trên đời này đều giống nhau sao... Ta cam đoan, chỉ cần dính vào ta, hắn sẽ vĩnh viễn không thể rời bỏ ta.
Diệp Thất khẽ vuốt cằm, hắn đưa ra cái kế hoạch này, cũng là bởi vì tự tin đối với Diệp Hiểu Nhân.
Mặc dù chưa thấy qua vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia, thế nhưng Diệp Thất cũng không tin, trên đời này còn có nữ tử nào có thể càng xuất chúng hơn Diệp Hiểu Nhân, cho dù Bạch Nhạc ý chí sắt đá, cũng phải hóa thành ngón tay mềm.
... ... ...
- Điện hạ, Đại Càn Huyết Vệ đã chạy tới.
Nghỉ ngơi ở trong biệt viện một ngày, đêm hôm ấy, đã có người đưa tin về.
- Lần này tốt rồi, Đại Càn Huyết Vệ vừa đến, liền coi như đầy đủ hết! Sớm biết như vậy, chúng ta cần gì phải sớm chạy đi.
Ngô Văn Uyên bật cười, xua tay ý bảo người kia xuống dưới, thuận miệng nói.
- Vậy cũng không đúng! Nếu không phải đến sớm nửa ngày, thì làm sao có thể nhìn thấy một màn trò cười như thế.
Khóe miệng Thư Khánh Dương hơi giương lên, khinh thường nói.
Bạch Nhạc hơi trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng hỏi:
- Điện hạ, Diệp gia này chắc là hậu nhân của Diệp Huyền đại sư đúng không, tại sao quan hệ cùng Diệp Huyền đại sư lại không thân cận lắm?
Nhắc tới chuyện này, Ngô Văn Uyên khẽ cười nói:
- Bạch huynh, quả nhiên thời gian tu hành của ngươi vẫn quá ngắn ngủi! Ta xin hỏi ngươi, ngươi có biết bây giờ Diệp Huyền đại sư bao nhiêu tuổi rồi không?
Bạch Nhạc ngẩn ra, có chút không hiểu nhìn Ngô Văn Uyên.
- Hiện tại Diệp Huyền đại sư, đã một ngàn hai trăm ba mươi bảy tuổi rồi!
Thư Khánh Dương thở dài một tiếng, giải thích:
- Tu hành không phân tuế nguyệt, đến cuối cùng, tình cảm bên trong phàm tục, sẽ chỉ càng lúc càng mờ nhạt.
- Mặc dù Diệp gia là hậu nhân của Diệp Huyền đại sư, nhưng đã sớm truyền xuống mấy đời, còn có thể có bao nhiêu tình cảm?
Thư Khánh Dương lắc đầu, tiếp tục nói:
- Con cái Diệp Huyền đại sư đều không có thiên phú tu hành, đã sớm không còn ở trên nhân thế! Còn nữa, gần trăm năm nay Diệp Huyền đại sư, hầu như không lộ diện, quan hệ với Diệp cũng chỉ còn lại trên huyết mạch.
Mang theo ẩn ý mở miệng lần nữa nói:
- Bạch Nhạc, ngươi phải hiểu được, đối với chúng ta mà nói! Có nhiều khi, một truyền nhân tốt thậm chí còn thân cận hơn con cái.
“...”
Đột nhiên trong lòng Bạch Nhạc run lên, đến tận bây giờ hắn mới chân chính ý thức được, vì sao Bắc Đẩu lão tổ thà rằng chịu áp lực lớn như vậy, cũng muốn ép mình cho một câu trả lời thỏa đáng, đối với Bắc Đẩu lão tổ mà nói, giết chết Vệ Phạn Dạ không khác nào nỗi đau mất con.
Lúc này Bạch Nhạc mới hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu nói:
- Thì ra là thế!
Hiểu rõ chuyện này, Bạch Nhạc liền biết, vì sao Diệp gia lại có thái độ này với mình.
Một khi Diệp Huyền đại sư qua đời, như vậy vị truyền nhân của Diệp Huyền đại sư là Bạch Nhạc, sẽ có khả năng lớn nhất tiếp thu tất cả di sản chính trị của Diệp Huyền đại sư, mà nếu trước đó Diệp gia không thể làm tốt quan hệ cùng Bạch Nhạc, hoặc là thẳng thắn diệt trừ Bạch Nhạc... tất nhiên sẽ đi về phía suy tàn.
- Điện hạ, Diệp Thất cầu kiến!
Nghe thấy thị vệ hồi báo, Ngô Văn Uyên nhất thời cười nói:
- Thế nào, nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến?
Chân mày Bạch Nhạc thả lỏng, lập tức cười nói:
- Vậy thì gặp gỡ thôi.
- Để cho hắn vào đi.
Nghe thấy Bạch Nhạc hồi đáp, lúc này Ngô Văn Uyên mới mở miệng dặn dò.
Chỉ một chi tiết như vậy, đã đủ để nhìn ra Ngô Văn Uyên coi trọng Bạch Nhạc.
Chỉ cần Bạch Nhạc không muốn, cho dù trở mặt cùng Diệp gia, hắn cũng sẽ không do dự.
Trong chốc lát, liền thấy bên người Diệp Thất có một nữ tử che lụa trắng đi tới, khom người hành lễ với mọi người.
- Bái kiến Thất điện hạ, bái kiến Khánh Dương công tử, bái kiến Bạch phủ chủ!
Ngô Văn Uyên hơi kinh ngạc, có chút ngạc nhiên hỏi:
- Diệp Thất, ngươi vừa từ gánh hát nào ra sao?
Diệp Thất mỉm cười, cũng không trả lời, mà tránh sang một bên, để cho nữ tử kia đi tới trước.
- Tiểu nữ Diệp Hiểu Nhân, bái kiến điện hạ!
- Diệp Hiểu Nhân?
Đột nhiên nghe thấy cái tên Diệp Hiểu Nhân, cho dù là Ngô Văn Uyên cũng không khỏi hơi kinh ngạc.
Bạch Nhạc không biết, thế nhưng hắn lại không thể không từng nghe qua cái tên Diệp Hiểu Nhân, gần như được khen là đệ nhất mỹ nữ Đại Càn Vương Triều này, không biết Diệp Hiểu Nhân được bao nhiêu người mến mộ, ngay cả Ngô Văn Uyên hắn, ngày xưa cũng không phải là không có ý niệm trong đầu với Diệp Hiểu Nhân.
Chỉ là, từ đầu đến cuối Diệp gia không có mở miệng, cho nên hôn sự của Diệp Hiểu Nhân vẫn luôn kéo dài tới hiện tại.