Nói hơi quá một chút, nam nhân muốn cưới Diệp Hiểu Nhân, có lẽ xếp hàng dài từ vương thành đến Thanh Châu.
- Không được, ta không đồng ý!
Diệp Thất vừa nói ra lời này, liền có một thanh niên đẩy bàn ra đứng lên, sắc mặt đỏ hồng nói:
- Thất thúc, Tiểu Nhân là tiểu công chúa nhà chúng ta, từ nhỏ đến lớn chưa từng để cho nàng bị nửa điểm ủy khuất, bây giờ lại muốn hi sinh hạnh phúc của nàng, đi mượn hơi tên Bạch Nhạc kia... Ta không đồng ý!
- Nói bậy! Cái gì mà hi sinh hạnh phúc của nàng, chỉ cần nàng có thể nắm được tâm Bạch Nhạc, đây chính là nhân duyên tốt nhất! Đến lúc đó, lão tổ có thể chỉ hôn là tốt nhất, làm sao có thể nói là hi sinh nàng?
Diệp Thất lạnh lùng mở miệng nói.
Thực ra lời này chính là lời nói công bằng, dứt bỏ lập trường không nhắc tới, không thể nghi ngờ Bạch Nhạc là thiên kiêu xuất sắc nhất, cho dù Diệp Hiểu Nhân xuất sắc như thế nào đi nữa, cũng không cách nào nói Bạch Nhạc không xứng với nàng.
Hơn nữa, thật tâm mà nói, Diệp gia cũng không muốn vạch mặt với Bạch Nhạc, có thể lấy phương thức đám cưới, buộc chung quyền lợi song phương vào một chỗ, mới là lựa chọn tốt nhất.
Thậm chí, nói một câu tru tâm!
Cho dù đám hỏi không thành, đơn thuần lấy mỹ nhân kế làm tê dại Bạch Nhạc, cũng là vô cùng tốt.
Nếu như Bạch Nhạc thật sự không biết điều, có ám sát gì, thì người bên gối không phải càng hữu hiệu, an toàn hơn sao?
- Ta đồng ý!
Diệp Hiểu Nhân ôm một con mèo Ba Tư trong lòng, lười biếng ngồi dậy khỏi đệm da sói tuyết, hời hợt đáp ứng, giống như chuyện này là một chuyện không có quan hệ gì với nàng.
- Không, Tiểu Nhân, tại sao ngươi lại đồng ý! Ngươi đừng đồng ý, ta dẫn ngươi đi cầu nhị gia!
Tròng mắt thanh niên kia đỏ hồng mở miệng nói.
- Thu hồi sự tự tôn đáng thương kia của ngươi lại đi!
Diệp Hiểu Nhân miễn cưỡng liếc mắt nhìn thanh niên kia, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Cho dù ta không gả cho Bạch Nhạc, cũng vĩnh viễn không tới phiên ngươi!
Lời nói của Diệp Hiểu Nhân có vẻ không dễ nghe, nhưng không thể nghi ngờ là sự thật.
Thanh niên kia, cùng lắm cũng chỉ là chi thứ của Diệp gia mà thôi, chẳng qua là ỷ có vài phần thiên phú, lúc này mới có tư cách đứng ở trước mặt nàng, nhưng trên thực tế, ở trong mắt Diệp Hiểu Nhân, chính là một phế vật vô năng.
Ngày thường, Diệp Hiểu Nhân không để ý cười giả tạo với hắn một chút, nhưng thời điểm này, cũng không cần thiết dong dài với loại phế vật này nữa.
-... Tiểu Nhân, ngươi nói cái gì?
Nghe thấy lời nói của Diệp Hiểu Nhân, sắc mặt thanh niên kia đỏ hồng, hầu như không dám tin tưởng lỗ tai mình.
Diệp Hiểu Nhân triệt để thu liễm nụ cười trên mặt, lạnh lùng mở miệng nói:
- Diệp Bỉnh Hoa, tốt nhất ngươi nên ngắm lại mình trong gương! Toàn thân trên dưới của ngươi, có điểm nào xứng đôi với ta? Thu hồi điểm tâm tư xấu xa này của ngươi lại đi, ngươi chỉ là côn trùng trong bùn lầy, cho dù may mắn bò lên đầu cành, cũng vẫn chỉ là loài bò sát đáng thương!
Diệp Hiểu Nhân ngẩng đầu lên, kiêu ngạo giống con thiên nga.
Luận xuất thân, Diệp Hiểu Nhân là con gái duy nhất của Diệp nhị gia, dòng chính Diệp gia.
Luận dung mạo, Diệp Hiểu Nhân là mỹ nữ được cả Đại Càn Vương Triều công nhận, thậm chí có không biết bao nhiêu người khen là nữ thần.
Luận thiên phú, Diệp Hiểu Nhân càng là người sớm bước vào Tinh Cung Cảnh, tiền đồ vô lượng!
Nàng có vốn liếng để kiêu ngạo, cũng có tư cách liếc nhìn người khác.
Thị nữ bên người cẩn thận khoác thêm áo lông cửu màu trắng cho Diệp Hiểu Nhân, Diệp Hiểu Nhân nhìn cũng không nhìn nhiều hắn thêm một cái, liền đi về phía bên ngoài phòng.
Trong viện, Diệp nhị gia và Thất gia đứng chắp tay, giống như không biết tất cả những chuyện xảy ra trong phòng.
- Tiểu Nhân bái kiến phụ thân, bái kiến Thất thúc!
- Quyết định rồi sao?
Diệp nhị gia xoay người lại, ánh mắt lộ ra vẻ cưng chiều, nhẹ giọng hỏi.
- Vâng!
Diệp Hiểu Nhân gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Từ nhỏ nữ nhi đã được ăn ngon mặc đẹp, vì mình là người Diệp gia mà kiêu ngạo, bây giờ đến lúc Diệp gia cần, tự nhiên cũng có thể không chút do dự hi sinh tất cả vì Diệp gia.
- Huống chi, từ trước tới giờ loại đồ vật tầm thường như tình yêu, đều không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Diệp Hiểu Nhân kiêu ngạo mở miệng nói:
- Ta đã nghe qua cái tên Bạch Nhạc, cũng tin tưởng ánh mắt lão tổ, cho nên, nữ nhi tin tưởng hắn hợp với ta.
Nhìn dáng dấp kiêu ngạo của Diệp Hiểu Nhân, Diệp nhị gia thoả mãn gật đầu:
- Không cần nghĩ quá nhiều, tận khả năng mượn hơi hắn là được, không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp gia chúng ta cũng sẽ không quyết liệt với hắn! Cha cũng tin tưởng, đây sẽ là một mối nhân duyên tốt, cơ hội đang ở trước mắt, chỉ xem ngươi có thể nắm bắt hay không.
- Nghe đồn Bạch Nhạc từng có một đoạn tình cảm với Đạo Lăng Thánh Nữ, chỉ là trên Đạo Lăng Sơn, Vân Mộng Chân bước vào Tiên Đạo, vung kiếm trảm tơ tình, đã chặt đứt trần duyên! Chỉ là, dường như Bạch Nhạc còn không có buông bỏ.
Diệp Thất hơi trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng nói:
- Nếu ngươi đã đến bên cạnh hắn, vậy nhất định phải làm cho hắn thích ngươi, thậm chí là mê luyến ngươi... Không thể rời bỏ ngươi! Hiểu không?
- Vung kiếm trảm tơ tình!