Diệp Thất ngồi trong bàn, liên tiếp mời rượu, giống như chuyện lúng túng trước đó chưa từng xảy ra.
Chỉ là cùng lúc đó, thân phận đám người Bạch Nhạc rốt cục cũng bại lộ, tin tức lan tràn cực nhanh ra toàn bộ Ung Châu.
Thậm chí bữa cơm này còn chưa ăn xong, bên ngoài Tùng Hạc Lâu đã trật kín người, lấy đủ loại lý do để tới.
- Bạch Nhạc, ngươi vừa mới đến Ung Châu Thành, không bằng đến Diệp phủ nghỉ ngơi đi, cũng đỡ bị ngoại nhân quấy rối.
Mắt thấy tiệc rượu sắp hết, Diệp Thất lại đưa ra lời mời với Bạch Nhạc lần nữa.
Đừng thấy bọn họ uống rượu bên trong Tùng Hạc Lâu là không biết gì, thực ra bên ngoài xảy ra chuyện gì, đều không thoát khỏi sự cảm nhận của bọn hắn.
Dưới tình huống này, Diệp Thất đứng ra mời đám người Bạch Nhạc tới Diệp gia là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là... hiển nhiên việc này không phải là lựa chọn đám người Bạch Nhạc muốn.
- Không cần đi Diệp phủ cũng được!
Bạch Nhạc khoát khoát tay, nhẹ nhàng nói:
- Ta và Thất hoàng tử cùng nhau đi tới, có lẽ điện hạ cũng không đến mức để ta ngủ đầu đường xó chợ! Diệp Huyền đại sư và ta có đại ân, chúng ta cũng không cần nói những lễ nghi này... Đợi đến vương thành, ta bái kiến Diệp Huyền đại sư, tự nhiên sẽ có thời gian gặp nhau.
- Ha ha, Bạch huynh nói giỡn, sao bản vương có thể vô năng như vậy! Đã sớm sai người chuẩn bị xong biệt viện rồi, mời Bạch huynh và Từ Hàng đại sĩ dời bước là được.
Ngô Văn Uyên khẽ cười một cái, tự nhiên tiếp lời, cũng triệt để cắt đứt ý niệm trong đầu Diệp Thất.
Trước đó là không muốn bại lộ thân phận, nhưng hôm nay gần như đã bị nhận ra, thì không có nhiều cố kỵ như vậy nữa, Ngô Văn Uyên lấy thân phận ra tự nhiên có thể quét ngang Ung Châu Thành, trong chốc lát, liền có hạ nhân trong vương phủ chạy tới sắp xếp xong tất cả.
Ngô Văn Uyên không nhìn đoàn người bên ngoài, lúc này cùng đám người Bạch Nhạc lên xe đi thẳng đến biệt viện.
- Bảo Đại Càn Huyết Vệ tăng tốc đi, nếu đã lộ diện chúng ta sẽ dùng phương thức rầm rộ nhất trở về vương thành.
Ngô Văn Uyên lên xe ngựa, liền trầm giọng mở miệng nói.
- Nhiều nhất nửa ngày, Đại Càn Huyết Vệ có thể chạy tới Ung Châu Thành!
Thư Khánh Dương gật đầu, trầm giọng nói:
- Sự tình Diệp gia, ngươi thấy thế nào?
- Dục tốc tắc bất đạt, Diệp gia bọn hắn có vài người... Quá nóng ruột!
Ngô Văn Uyên cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Xem ra, bọn họ bị thái độ không quản chuyện bên ngoài của Diệp Huyền đại sư dọa sợ, nên bây giờ thấy sốt ruột.
Mặc dù người còn chưa trở về vương thành, nhưng tin tức liên quan đến vương thành, đã nằm trên tay Ngô Văn Uyên, đại khái một chút chuyện vẫn rất rõ ràng.
- Như vậy, hôm nay Bạch Nhạc cự tuyệt Diệp Thất, chỉ sợ Diệp gia sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Vậy thì càng tốt! Ta cũng muốn nhìn một chút, xem những tên ngu xuẩn Diệp gia kia còn có thể làm ra trò gì.
Ngô Văn Uyên khinh thường một tiếng, hờ hững nói:
- Bạch Nhạc là một người thông minh, chỉ sợ chuyện Diệp gia, hắn đã có suy đoán trong lòng... Chúng ta không cần nhúng tay.
... ..
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Diệp Thất mang tin tức về, lúc này trong Diệp phủ liền có người ném vỡ ly trà, lớn tiếng chửi mắng.
- Hắn cho rằng mình là cái gì? Nếu không phải dựa vào lão tổ, hắn đã sớm chết ở trên Đạo Lăng Sơn rồi, còn có thể kiêu ngạo đến bây giờ sao?
- Nhị gia, đừng tức giận tổn hại thân thể! Cùng lắm cũng chỉ là một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh mà thôi.
Bên cạnh lập tức có người tiến lên khuyên lơn:
- Ta cảm thấy, Thất gia hành sự vẫn quá ôn hòa, dù sao cũng phải cho hắn một chút giáo huấn trước, mới có thể khiến cho hắn hiểu được, nơi đây không phải Thanh Châu của hắn, không phải nơi mà một phủ chủ như hắn có thể rung chuyển.
- Không sai! Người từ địa phương nhỏ đi ra, có chút bản lĩnh, liền không biết trời cao đất rộng! Thật sự cho rằng hắn là Thông Thiên Ma Quân hay sao?
- Không được! Trận chiến trên Đạo Lăng Sơn, thiên kiêu tề tụ, có lẽ ngoài Đạo Lăng Thánh Nữ ra, cũng không có ai có thể vượt qua hắn, nghe đồn bây giờ hắn đã đột phá, thành tựu Tinh Hải hoàn mỹ! Tùy tiện xuất thủ, tuyệt đối là hạ sách, bây giờ còn xa mới tới mức này.
Diệp Thất hơi nhíu mày, trầm giọng nói:
- Huống chi, bây giờ đi cùng hắn còn có vị Từ Hàng đại sĩ không biết nông sâu kia, bất kể như thế nào, cũng không thể động thủ vào lúc này.
- Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy lão Thất, ngươi nói phải làm sao bây giờ?
Trung niên vừa đập vỡ ly trà có chút khó chịu trầm giọng mở miệng nói.
- Để Tiểu Nhân đi!
Diệp Thất thoáng suy tư một chút, chậm rãi mở miệng nói:
- Người trẻ tuổi háo sắc, làm vui lòng mới là biện pháp tốt nhất! Tiểu Nhân bất kể dung mạo hay là tài nghệ, đều là ngàn dặm mới tìm được một, hơn nữa, lòng trung thành với gia tộc cũng không thể nghi ngờ, chỉ cần đưa Tiểu Nhân đến bên cạnh hắn! Sẽ không sợ hắn chạy ra ngoài.
Diệp Hiểu Nhân.
Nữ tử xuất sắc nhất thế hệ này của Diệp gia, chẳng những dung mạo xuất chúng, hơn nữa thiên phú và thực lực bản thân cũng là nhân tuyển tốt nhất, bây giờ mới chỉ hai mươi mốt tuổi, cũng đã bước vào Tinh Cung Cảnh!