Chỉ là đối phương không nghĩ tới, đám người Bạch Nhạc lại bỏ qua đoàn đội, đi xe đơn giản trực tiếp chạy tới Ung Châu Thành, hơn nữa, lại trùng hợp nổi lên va chạm với Diệp gia.
Trong Tùng Hạc Lâu có rất nhiều món ăn, đặc biệt là dưới tình huống các khách nhân khác đều đã bị dọa sợ chạy đi, chỉ còn lại một bàn của bọn hắn.
Trừ trước mặt Từ Hàng đại sĩ toàn là thức ăn chay ra, còn lại đồ ăn của hắn không ngừng thay đổi giống như đồng lưu thủy tịch.
Mỗi một loại đồ ăn, Bạch Nhạc cũng chỉ là đơn giản nếm qua một chút, ăn thử mùi vị của nó.
Đến cảnh giới này, chuyện ăn uống đối với bọn hắn mà nói, cũng chỉ là nếm thử mùi vị mà thôi.
Tối đa chỉ một khắc đồng hồ, bên ngoài đã vang lên một hồi tiếng vó ngựa, một thanh âm trầm thấp lập tức vang lên.
- Không biết, vị cao nhân nào giá lâm Ung Châu, cần gì so đo với tiểu bối như vậy?
- Thất gia!
Người còn chưa bước vào Tùng Hạc Lâu, xung quanh đã vang lên một hồi âm thanh cung kính hành lễ.
- Là Diệp Thất!
Nghe thấy thanh âm của đối phương, Ngô Văn Uyên cũng không khỏi nhíu nhíu mày.
Nguyên bản lần này vào Ung Châu Thành, chính là yên lặng đi vào, nhưng không nghĩ tới, nhanh như vậy đã gặp phải người quen.
Tiểu bối Diệp gia, hắn không biết là rất bình thường, thế nhưng mấy người chủ sự chân chính của Diệp gia, lại không thể không biết.
Trên thực tế, trong nháy mắt Diệp Thất bước vào Tùng Hạc Lâu, đột nhiên con ngươi co rút lại.
Bạch Nhạc và Từ Hàng đại sĩ hắn không biết, thế nhưng Ngô Văn Uyên và Thư Khánh Dương lại không thể không biết, quan trọng hơn là, còn có Thư Sinh ngồi cùng họ!
Nếu như là người đi theo bên cạnh Diệp Huyền, mà hắn cũng không nhận ra, vậy thì hắn có thể đập đầu tự tử rồi.
Đột nhiên đối phương xuất hiện ở nơi này, người bên cạnh là ai, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Trong nháy mắt, nội tâm Diệp Thất đã làm ra phán đoán, lúc này khom người cúi đầu về phía mấy người:
- Diệp Thất bái kiến điện hạ!
Vù vù!
Diệp Thất vừa mở miệng, đám người đang chờ xem náo nhiệt ở xung quanh, lập tức ngẩn ra.
Điện hạ?
Đó là hoàng tử Đại Càn Vương Triều sao!
Chỉ là, tin tức càng rung động vẫn còn ở phía sau, Diệp Thất không có chút dừng lại nào, tiếp tục hành lễ với mấy người khác:
- Diệp Thất bái kiến, Từ Hàng đại sĩ, bái kiến Bạch phủ chủ!
Đến cuối cùng, Diệp Thất mới hành lễ với Thư Sinh nói:
- Tiểu Thất bái kiến thế thúc!
Trên danh nghĩa Thư Sinh là đệ tử, người hầu của Diệp Huyền, nhưng trên thực tế, Diệp Huyền chung sống nhiều năm với họ như vậy tình đã như thủ túc, người Diệp gia cũng vẫn luôn gọi họ là thế thúc, đây coi như là chuyện trong nhà.
Chào hỏi Thư Sinh cuối cùng, lại tự xưng là Tiểu Thất, chính là hy vọng biến chuyện này thành chuyện gia đình, trưởng bối Diệp gia giáo huấn hài tử nhà mình, tự nhiên đánh như thế nào cũng không sao!
Trước đó thanh niên Diệp gia nhìn thấy Diệp Thất tiến đến, vốn dĩ cho rằng có thể lấy lại công đạo, nhưng giờ khắc này đã sớm bị dọa cho ngốc luôn rồi.
Mỗi khi Diệp Thất bái một cái, trong lòng hắn giống như bị búa tạ hung hăng đập một phát, gần như không thở nổi.
Một cước này đâu chỉ đá trúng thiết bản, mà chính là đá phải bàn ủi.
Không đưa tay đánh mặt người tươi cười, huống chi còn có quan hệ với Diệp Huyền, Bạch Nhạc cũng không có khả năng bởi vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt cùng Diệp gia, nên nhàn nhạt mở miệng nói:
- Thất gia, người là do ta tổn thương, xuất thủ có chút nặng, đừng đừng quá trách.
- Không dám, không dám! Bạch phủ chủ gọi ta là Tiểu Thất là được rồi!
Diệp Thất không ngừng lắc đầu nói:
- Tiểu tử kia có mắt không tròng, gây chuyện với Bạch phủ chủ, tự nhiên nên hảo hảo giáo huấn, sau khi trở về, ta sẽ quản lý chặt chẽ.
Mặc dù Diệp Thất tự xưng là Tiểu Thất, nhưng trên thực tế, tuổi tác cũng không nhỏ, từ nhìn bề ngoài ít nhất cũng bốn năm mươi tuổi!
Thế nhưng với thực lực và thân phận bây giờ của Bạch Nhạc, hắn cũng chỉ có thể tự xưng là Tiểu Thất.
Từ trước tới giờ tu hành giả không lấy niên kỷ luận người, chỉ dùng tu vi tới nói chuyện.
- Hôm nay thật đúng là hồng thủy trôi miếu Long Vương, là ta chào hỏi không chu đáo, xin Bạch phủ chủ đừng nên trách! Chén rượu này, coi như ta bồi tội với mọi người.
Diệp Thất cười ha ha một tiếng, bưng chén rượu lên tự rót đầy cho mình một chén, không cần người khác nói chuyện, tự mình uống hết.
- Diệp Thất, tin tức của ngươi rất nhanh nhạy đấy, thời gian chúng ta trở về, ai cũng không biết, ngươi lại cứ như vậy bao cả Tùng Hạc Lâu, phần tâm tư này, thật sự đủ thành ý.
Thư Khánh Dương nhìn Diệp Thất, bất động thanh sắc mở miệng nói.
Nếu là lúc trước, Diệp Thất cũng không sợ Thư Khánh Dương, nhưng sau trận chiến ở Đạo Lăng Thiên Tông, Thư Khánh Dương danh chấn thiên hạ, bây giờ lại bước vào Tinh Hải, tự nhiên tình thế đã không giống nhau nữa rồi.
Diệp Thất khẽ cười một cái, không để bụng hồi đáp:
- Bạch phủ chủ là bạn vong niên cùng lão tổ, bây giờ đến Ung Châu, tự nhiên Diệp gia ta phải nhiều hơn vài phần tâm ý. Cũng không nghĩ đến, vẫn chậm hơn một phần đó hay sao.
Không thể không nói, Diệp Thất vẫn có mấy phần bản lĩnh, những lời này vừa ra, bầu không khí trên bàn nhất thời hòa hoãn đi rất nhiều.