Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1379 - Chương 1379: Diệp Thất

Chương 1379: Diệp Thất Chương 1379: Diệp Thất

Câu nói này vừa ra, coi như lúc đầu Bạch Nhạc có chậm hiểu cũng nhất thời hiểu được.

Đối với Đại Càn Vương Triều mà nói, tự nhiên chỉ có một cái Diệp gia, chính là Diệp gia của Diệp Huyền!

Nhưng hiển nhiên tiểu tử trước mặt này, không thể là người Diệp Huyền phái ra.

Nói cách khác... Đối phương cũng chỉ đại biểu Diệp gia, chứ không phải là Diệp Huyền.

Khả năng ý vị trong này càng thêm sâu xa rồi.

- Nếu là người Diệp gia, chúng ta lùi một bước cũng được.

Bạch Nhạc khoát tay, nhẹ giọng nói:

- Chưởng quỹ, cho chúng ta một phòng thượng hạng là được.

- Tiểu tử, ngươi là không có lỗ tai sao?

Thấy Bạch Nhạc nhượng bộ, nhưng hiển nhiên đối phương cũng không có thoả mãn, thậm chí giận tím mặt, chỉ vào mũi Bạch Nhạc mắng:

- Ngươi là cái thá gì, ông đã nói, Tùng Hạc Lâu bị bao rồi, ngươi người điếc à, hay là đãng trí!

Động tác này của đối phương, nhất thời làm cho tất cả mọi người cùng biến sắc.

Hiện tại trên đời này còn có mấy người dám chỉ vào mũi Bạch Nhạc mắng chửi như vậy?

- Cùng lắm cũng chỉ là một tên Linh Phủ Cảnh mà thôi, lại ỷ vào danh tiếng Diệp gia, dám hoành hành vô kỵ như thế? Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ai cho ngươi lá gan này!

Lông mày nhíu lại, tay áo hơi phất một cái, trên bàn cách đó không xa có hai chiếc đũa bay lên, trong tích tắc, giống như cùng hai thanh lợi kiếm, lập tức đâm thủng đầu gối thanh niên kia.

Bịch!

Kèm theo một tiếng hét thảm, thanh niên kia nhất thời quỳ xuống đất, tiên huyết chảy ra.

- Ngươi chết chắc rồi, mặc kệ ngươi là ai, dám động thủ với ta, nhất định ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Không ai dám trêu chọc Diệp gia ta, ngươi chờ đấy!

Sắc mặt thanh niên kia thay đổi thành vô cùng khó coi, không ngừng giận dữ hét.

Tự nhiên thanh niên kia không đi một mình mà đến, chỉ là Bạch Nhạc xuất thủ lưu loát dứt khoát như vậy, xác thực hù dọa bọn hắn.

Mấy năm nay, hắn tranh đấu làm ác cũng không ít, người bị âm thầm giáo huấn không phải một hai lần, nhưng hôm nay, sau khi báo ra cái tên Diệp gia, còn bị người cắt đứt chân, tính chất chuyện này liền hoàn toàn khác nhau.

Mặc dù thanh niên kia là một nhị thế tổ, hơn nữa ở trong Diệp gia, cũng không được quá chào đón, nhưng dù sao cũng là huyết mạch dòng chính Diệp gia, hơn nữa lần này thật sự lĩnh mệnh mà đến, cũng không phải là hắn tự động làm việc.

Dưới tình huống này còn bị cắt đứt chân, vậy mất mặt không chỉ có một mình hắn, mà còn là toàn bộ Diệp gia.

Người nào dám lớn mật như thế?

Chỉ bằng động tác cử trọng nhược khinh kia của đối phương, là có thể biết lần thật sự đụng phải cao thủ rồi, lúc này sẽ không có ai đần độn xông lên liều mạng, phàm là người thông minh, việc đầu tiên sẽ chạy đi báo tin.

- Mấy vị khách quan, các ngươi...

Chưởng quỹ kia cũng bị hù dọa không nhẹ, mở miệng nói năng lộn xộn.

Ngô Văn Uyên khoát tay, trầm giọng nói:

- Đi chuẩn bị rượu và thức ăn như ta phân phó, việc này không quan hệ với ngươi.

“...”

Đến lúc này rồi mà vẫn còn băn khoăn chuyện ăn uống, lòng dạ này thật lớn!

Chưởng quỹ kia cũng không còn gì để nói, chỉ là dưới tình huống này, hắn cũng không có gan nhiều lời, đành phải khúm núm đáp ứng.

Bạch Nhạc cũng lười đi tìm phòng thượng hạng gì, tùy ý tìm một cái bàn ngồi xuống, bắt chuyện với những người khác.

Về phần thanh niên Diệp gia quỳ trên mặt đất kia, thì ngay cả khóe mắt cũng không liếc lại một chút.

Cùng lúc đó, những người khác trong đại sảnh cũng cảm thụ được áp lực, nhao nhao lui ra ngoài.

Chọc Diệp gia, nào có giải quyết nhẹ nhàng như vậy, lúc này bất kể là ai cũng không muốn ở lại!

Tuy xem náo nhiệt không sai, nhưng nếu dẫn lửa thiêu thân, bị tai bay vạ gió thì khả năng không đáng.

Mấy người Ngô Văn Uyên cũng ngồi xuống cùng Bạch Nhạc, chỉ là trong lúc nhất thời, không có ai mở miệng trước.

Bạch Nhạc giáo huấn một tên tiểu bối Diệp gia, tự nhiên không có gì vội vàng, đừng nói là chỉ cắt đứt chân, coi như giết chết, thì chỉ cần lấy ra thân phận cũng xong chuyện.

Thế nhưng thâm ý ẩn chứa trong này lại không đơn giản như vậy.

Bạch Nhạc đến Đại Càn Vương Triều, chính là do Diệp Huyền bày mưu đặt kế và mời, có thể nói, trong mắt thế nhân Bạch Nhạc chính là người của Diệp Huyền.

Nhưng hôm nay, chỉ vì một chút việc nhỏ như vậy, Bạch Nhạc đã trực tiếp đánh người Diệp gia, không để ý thể diện Diệp gia chút nào, một khi tin tức truyền đi, khả năng sẽ khó tránh khỏi làm người ta suy nghĩ.

Đương nhiên, quan trọng hơn là, tầng lớp hạch tâm Đại Càn Vương Triều như Ngô Văn Uyên, tự nhiên biết Diệp Huyền đại sư lâu không xuất hiện, và Diệp gia hiện tại là hai việc khác nhau.

Diệp Huyền đại sư ở thời điểm dầu hết đèn tắt, lựa chọn kéo Bạch Nhạc vào Đại Càn Vương Triều, giống như muốn bồi dưỡng Bạch Nhạc trở thành truyền nhân của mình!

Nếu thật sự đi tới một bước kia, vậy chẳng phải Diệp gia đang hiển hách đều sẽ thành công dã tràng sao?

Dù sao, Bạch Nhạc cũng là một người ngoài, không có quan hệ gì cùng Diệp gia, làm sao có thể lao tâm lao lực gắn bó với Diệp gia?

Kể từ đó, Diệp gia phải đi trước một bước, tiếp xúc Bạch Nhạc, mục đích không cần nói cũng biết.

Bình Luận (0)
Comment