Nhưng hôm nay bản thân Bạch Nhạc cũng đã đột phá Tinh Hải, bên người càng có cường giả đứng đầu như Từ Hàng đại sĩ, tự nhiên cũng không cần phải cố kỵ quá nhiều.
Ngược lại là sớm bước vào Ung Châu một bước, sẽ có thể chứng kiến càng nhiều đồ vật.
Bạch Nhạc vén rèm xe lên nhìn, liền cảm nhận được sự phồn hoa của Ung Châu.
So với các châu khác, Ung Châu vẫn luôn nằm dưới sự thống trị tuyệt đối của Đại Càn Vương Triều, hiển nhiên thích hợp phát triển hơn thế tục, tất cả có vẻ ngay ngắn có thứ tự, thịnh vượng phồn vinh.
Có thể đây cũng chính là cảnh tượng Diệp Huyền đại sư muốn mình chứng kiến.
Cũng là nguyên nhân căn Diệp Huyền đại sư vẫn luôn chống đỡ cho Đại Càn Vương Triều nhất thống.
- Bạch phủ chủ!
Xe ngựa chậm rãi dừng ở trước một quán rượu, Đại Càn Huyết Vệ phụ trách đánh xe nhảy xuống, vén rèm lên cho Bạch Nhạc, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Bạch Nhạc, mặc dù nơi đây còn chưa phải là vương thành, thế nhưng cũng phồn hoa như cẩm, đặc biệt mỹ vị ở Tùng Hạc Lâu thật sự là tuyệt nhất Ung Châu, ta cam đoan ngươi không ăn được ở đâu khác, nào nào, chúng ta ăn cho thoải mái trước.
Ngô Văn Uyên cười đi tới, mở miệng nói.
Ung Châu và các châu khác không giống nhau lắm, trừ Ung Châu Thành ra, Ung Châu còn có một cái vương thành, hai nơi đều cực kỳ phồn hoa, xem như là hai cái trung tâm của Ung Châu.
Cùng lúc đó, Thư Khánh Dương cũng nghênh đón Từ Hàng đại sĩ xuống xe:
- Đại sĩ, ta đã cho người chuẩn bị thức ăn chay, mời đại sĩ!
Mặc dù trong lòng có chỗ kiêng kỵ với Từ Hàng đại sĩ, thế nhưng Thư Khánh Dương sẽ không hiển lộ nửa phần ra ngoài mặt, hắn vẫn làm đầy đủ các cấp bậc lễ nghĩa như trước.
- Làm phiền.
Mặc dù không có biểu lộ thân phận, nhưng những người này vừa nhìn chính là phong thái phi phàm, tự nhiên tiểu nhị tửu lâu có ánh mắt, chầm chậm chạy lại nghênh đón:
- Mấy vị khách quan, mời vào bên trong, mời vào bên trong!
- Phân phó người, mang tất cả các món ăn ngon nhất trong tiệm các ngươi lên đây! Còn nữa, chuẩn bị một bàn thức ăn chay.
Vừa vào cửa Ngô Văn Uyên đã trực tiếp dặn dò.
Ánh mắt rơi vào đoàn người có vẻ hơi huyên náo ở xung quanh, Ngô Văn Uyên cau mày một cái mở miệng nói:
- Còn nữa, đuổi hết đám người này đi cho ta, hôm nay chúng ta bao Tùng Hạc Lâu.
- Chuyện này kẻ hèn không dám làm chủ!
Nghe Ngô Văn Uyên nói vậy, tiểu nhị kia liền toát mồ hôi lạnh.
Đây là người gì vậy, vừa đến đã muốn bao Tùng Hạc Lâu.
Phải biết rằng, bản thân Tùng Hạc Lâu là tửu lâu nổi danh nhất Ung Châu Thành, ngày thường khách tới, không giàu sang thì cũng cao quý, muốn bao toàn bộ nơi đây, tuyệt đối không phải cứ bỏ tiền là có thể làm được.
Nếu như đổi thành người bên ngoài, sợ là tiểu nhị đã sớm chửi oán hận một câu, thế nhưng hết lần này tới lần khác, quý khí trên cơ thể mấy người này quá nặng, vì vậy khiến cho hắn không sinh ra nổi dũng khí mở miệng nói lung tung.
- Tên nhà quê ở nơi nào tới vậy! Ngươi coi đây là nông thôn nhà các ngươi sao? Tùng Hạc Lâu là nơi ngươi muốn bao là bao sao?
Trong lúc nói chuyện, liền có người cười lạnh chen lời nói.
Ngô Văn Uyên có thân phận bực nào, đột nhiên bị người ta mắng một câu như thế, lửa giận trong lồng ngực liền bùng lên.
Thật vất vả mới đến Ung Châu, đang chuẩn bị hảo hảo chiêu đãi Bạch Nhạc và Từ Hàng đại sĩ một chút, lúc này còn chưa sắp xếp xong, đã bị mất mặt như vậy, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, làm sao sau này mình còn ngẩng đầu nhìn người?
Đáng giận nhất chính là, đoạn đường này khinh xa giản tòng, hắn căn bản không mang theo thị vệ bên người, tự nhiên cũng không có loại cảm giác cau mày một cái, đã có người đi xử lý như ngày xưa.
- Ngươi là ai?
Ngô Văn Uyên xoay người, lạnh lùng nhìn đối phương, mở miệng nói.
Sắc mặt Ngô Văn Uyên biến đổi, nhất thời lộ ra mấy phần uy nghiêm, dù sao hắn cũng là hoàng tử Đại Càn Vương Triều, nên cỗ quý khí trên người này không thể giấu đi được.
Chỉ tiếc, đối phương cũng không phải là người hiền lành gì.
Thanh niên kia cười lạnh một tiếng, nhất thời mở miệng nói:
- Ông đây là ai ư? Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, ông là người Diệp gia, hôm nay đến Ung Châu Thành để nghênh đón mấy vị quý nhân, cho dù các ngươi là ai, cũng phải thành thật cho ta.
Trong lúc nói chuyện, thanh niên kia liền khoát tay chặn lại, trực tiếp lấy ra một viên lệnh bài, ném lên trên bàn chưởng quỹ:
- Chưởng quỹ, từ giờ trở đi, ta bao cái Tùng Hạc Lâu này của ngươi trong vòng ba ngày!
Ban đầu việc này chỉ như một chuyện nhỏ, căn bản sẽ không gây nên ai chú ý.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, những lời này của thanh niên lại khiến cho nội tâm mấy người không khỏi nhảy lên.
Người khác không biết, thế nhưng bọn hắn lại rất rõ ràng, Đại Càn Huyết Vệ cũng đi hộ tống một đoàn người, hơn nữa, trên danh nghĩa, bọn hắn cũng ở trong đội ngũ kia, tính toán thời gian chạy tới, cũng chính là trong vòng ba ngày kia.
- Diệp gia... Là Diệp gia nào?
Ngô Văn Uyên hơi nheo mắt lại, mở miệng hỏi lần nữa.
- Nói nhảm, Đại Càn Vương Triều còn có cái Diệp gia nào khác sao?
Đối phương liếc mắt nhìn Ngô Văn Uyên, vênh váo tự đắc mở miệng nói.