Chỉ là, hắn lại không ngờ tới sau khi đại trận phát động, vậy mà cũng không có trực tiếp công kích Bạch Nhạc.
Điều này cũng làm cho trong lòng hắn, càng thêm vài phần kiêng kỵ đối với Bạch Nhạc!
Diệp Huyền đại sư!
Toàn bộ Đại Càn Vương Triều, cũng chỉ có Diệp Huyền đại sư mới có biện pháp khống chế lực lượng đại trận vương thành.
Dưới tình huống không có lệnh bài thân phận, cũng chỉ có Diệp Huyền đại sư mới có biện pháp, để cho đại trận nhận biết khí tức một cá nhân.
Rất hiển nhiên, khí tức của Bạch Nhạc, đã bị Diệp Huyền đại sư ghi lại trong đại trận vương thành, vì vậy sau khi xúc động đại trận, Bạch Nhạc mới không có bị đại trận công kích, chỉ bị cảnh cáo mà thôi.
- Dừng tay!
Trong khoảnh khắc, có mấy bóng người từ trong hoàng thành bay ra, trực tiếp rơi vào phía trước hai người.
- Người nào dám động thủ ở trong vương thành?
Cùng lúc đó, đám người Tam hoàng tử mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng hành lễ.
- Bái kiến mấy vị tiên sinh!
Ánh mắt Bạch Nhạc hơi nheo lại, tự nhiên đoán được, mấy người từ trong hoàng thành bay ra này, tất nhiên đều là cung phụng hoàng gia, phụ trách an toàn hoàng thành.
- Phương tiên sinh, đây là chuyện gì xảy ra?
Trong mắt lão giả cầm đầu lộ ra vẻ tàn khốc, trực tiếp đưa mắt nhìn về phía Phương Nguyên.
- Hứa lão!
Dù Phương Nguyên kiêu căng như thế nào, thì khi đối mặt lão giả này, cũng không thể không thu liễm vài phần, đàng hoàng hạ thấp người đáp:
- Là tiểu bối vô tri! Ta chỉ không quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, giáo huấn vài phần, hắn liền dám ra tay với ta, hơn nữa xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, lúc này mới xúc động đại trận.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Hứa lão cũng rơi vào trên người Bạch Nhạc.
Thoáng đảo qua, ý thức được đại trận không có trực tiếp công kích Bạch Nhạc, Hứa lão liền đoán được thân phận Bạch Nhạc, hắn liếc mắt nhìn Phương Nguyên một cái thật sâu, lúc này mới mở miệng nói:
- Bạch phủ chủ, chẳng lẽ không có ai nói với ngươi, bên trong vương thành cấm tranh đấu với nhau sao?
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn đối phương, bình tĩnh hồi đáp:
- Vãn bối vừa tới vương thành, xác thực chưa từng biết quy củ như vậy.
Theo lý mà nói, nhất định đám người Ngô Văn Uyên phải nhắc nhở Bạch Nhạc, nhưng hết lần này tới lần khác vừa vào vương thành, Bạch Nhạc đã trực tiếp đi đến quý phủ của Diệp Huyền đại sư, hơn nữa ở lại. Đám người Ngô Văn Uyên căn bản chưa kịp nhắc nhở Bạch Nhạc.
Về phần Diệp Huyền đại sư, cũng không biết là vô tình hay cố ý, căn bản không nhắc nhở qua chuyện này.
- Hứa lão, là ta sơ sẩy, quên nhắc nhở hắn, xin Hứa lão đừng nên trách.
Trong lúc nói chuyện, thân ảnh Thư Sinh cũng hiện ra trên đại trận, vừa mở miệng liền trực tiếp kéo trách nhiệm về mình.
- Bái kiến tiên sinh!
Trong nháy mắt, trừ Hứa lão ra, những người khác đồng thời hành lễ với Thư Sinh.
Luận thực lực, chưa chắc bọn hắn đã yếu hơn Thư Sinh, thế nhưng thân phận Thư Sinh quá mẫn cảm, ở mức độ nào đó, thái độ của Thư Sinh liền đại biểu thái độ của Diệp Huyền đại sư, ai dám coi như không quan trọng.
- Tiên sinh quá khách khí rồi, chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi! Người không biết không có tội, chỉ cần sau này chú ý là được.
Hứa lão hơi ôm quyền, chậm rãi mở miệng nói.
Mặc dù Bạch Nhạc nói không biết quy củ, thế nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, bình thường mà nói, tự nhiên không tránh được trừng phạt.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác Thư Sinh lại xuất hiện ngay lúc này, hơn nữa vừa mở miệng đã nhận trách nhiệm về mình, chuyện này có dụng ý gì, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Dưới tình huống này, chỉ cần không ngốc, tự nhiên sẽ không truy cứu trách nhiệm của Bạch Nhạc nữa.
Có điều Hứa lão cũng biểu đạt sự bất mãn.
Nếu đã không xử lý Bạch Nhạc, như vậy hắn cũng không có lý do xử lý Phương Nguyên, xem như là hai lần bỏ qua.
Dường như không nhận ra được dụng ý của Hứa lão, Thư Sinh cũng không nhắc lại sự tình Phương Nguyên nữa, chỉ nhìn về phía Bạch Nhạc mở miệng nói:
- Bên trong vương thành cấm tranh đấu, nếu thật sự có chuyện gì không thể không động thủ, có thể đến Sinh Tử Đài quyết sinh tử, những quy củ này, trở về ta sẽ sai người cẩn thận nói lại với ngươi.
- Đa tạ tiền bối!
Bạch Nhạc hơi khom người, nói cảm ơn lần nữa.
- Được rồi, nên làm cái gì thì làm cái đó!
Thư Sinh khoát tay, ôn hòa mở miệng nói:
- Đúng rồi, Hứa lão, Lâm Tiên Lâu bị hủy, cũng phải thường! Thế nhưng chủ nhân đã phân phó, Bạch Nhạc vốn là khách, chuyện này cứ tính cho quý phủ đi, tổn thất bao nhiêu, để người Lâm Tiên Lâu đến phủ tới tìm ta là được.
Lời nói cuối cùng chính là nói với Hứa lão.
- Một chút việc nhỏ mà thôi, bọn ta tự sẽ xử lý, cũng không cần làm phiền đến tiên sinh.
Nghe Thư Sinh nói vậy, Tam hoàng tử vội vã tiếp lời.
Đùa gì thế!
Lâm Tiên Lâu bị hủy cũng hủy rồi, ai dám đi đòi Diệp Huyền phải bồi thường?
Bất kể Thư Sinh nói nhẹ nhàng như nào, bất kể hậu trường Lâm Tiên Lâu là ai, thực có can đảm đến quý phủ Diệp Huyền đỏi bồi thường, thì hắn cách cái chết cũng không xa nữa.
Chuyện hôm nay là do hắn, tự nhiên xảy ra chuyện cũng phải do hắn tới thu xếp.
Thái độ này nhất định phải có.
- Vậy thì đa tạ điện hạ.