Thư Sinh khẽ vuốt cằm, cũng không dài dòng, xoay người rời đi, giống như chỉ tiện đường tới dạo một vòng vậy.
Hứa lão liếc mắt nhìn mọi người thật sâu, lập tức quay người về hoàng thành.
Tất nhiên chuyện này còn có ảnh hưởng về sau, thế nhưng ít nhất ở bề ngoài, phải dừng ở đây.
Đây cũng là lực lượng của Diệp Huyền, cho dù chỉ là Thư Sinh đứng ra nói mấy câu, cũng đủ để dẹp yên tất cả phiền phức.
Bạch Nhạc hơi nhíu mắt lại, trong đầu lóe lên vô số ý niệm, nhưng cũng không có tùy tiện mở miệng.
Rất hiển nhiên, trước khi xuất môn, Thư Sinh cũng đã đoán được kết quả này, nhưng vẫn không có nhắc nhở hắn, thậm chí ngược lại còn xúi giục hắn buông tay mà làm, lúc này mới có kết quả này.
Nói cách khác... Một màn này, vốn là Thư Sinh muốn hắn chứng kiến.
Đến tột cùng trong này ẩn chưa cái gì, sẽ phải do chính hắn đi tìm hiểu.
- Ngài cảm thấy thế nào?
Trên một tòa tửu lâu không tầm thường, cách Lâm Tiên Lâu không xa, có mấy người đứng bên cửa sổ, nhìn hết tất cả chuyện phía dưới vào mắt.
- Diệp Huyền cố ý đẩy hắn ra, không phải là cho chúng ta xem sao?
Trung niên nhàn nhạt đáp một câu, ung dung trở lại trước bàn ngồi xuống.
- Diệp Huyền đi đâu, điều tra ra chưa?
Toàn bộ Đại Càn Vương Triều, không, thậm chí phóng mắt toàn bộ thiên hạ, dám gọi thẳng tục danh của Diệp Huyền như vậy, có thể nói là phượng mao lân giác, nhưng trung niên này lại nói cực kỳ tự nhiên, giống như vốn nên như vậy.
Người bên cạnh, cũng không cho là ngang ngược chút nào.
Chỉ bằng điểm này, đã có thể biết thân phận đối phương rất cao.
- Chắc là có quan hệ cùng hoàng thất bí truyền, không tra được chuyện cụ thể, chỉ biết là bây giờ Diệp Huyền thực sự không có ở trong vương thành.
Hán tử có làn da ngăm đen ở bên người khẽ lắc đầu, trầm giọng đáp.
- Không có ở vương thành... Cũng đã đủ rồi.
Trong mắt trung niên lộ ra một luồng tinh mang, chậm rãi mở miệng nói:
- Tìm cơ hội chặm mặt đi, nếu không người ta sẽ thật sự cho rằng, Đại Càn Vương Triều chúng ta cũng chỉ có mấy tên phế vật Diệp gia.
- Vâng!
...
Từ Hàng đại sĩ đến, đạt được lễ ngộ cực cao.
Hoàng đế bệ hạ tự mình tiếp kiến Từ Hàng đại sĩ, đồng thời trò chuyện với nhau thật vui, hứa hẹn xây dựng một tòa Đại Từ Ân Tự ở trong vương thành cho Từ Hàng đại sĩ, dùng để truyền đạo thụ pháp, phát huy phật đạo.
Tương ứng, để báo đáp lại, Từ Hàng đại sĩ cũng tiếp thu vị trí quốc sư, trở thành vị cường giả Hóa Hư trên danh nghĩa thứ nhất của Đại Càn Vương Triều, tọa trấn vương thành.
Tin tức này truyền ra liền chấn động thiên hạ.
Mỗi một vị cường giả Hóa Hư đều là tồn tại đáng sợ nhất thế gian, lựa chọn của mỗi người, đều có thể ảnh hưởng quyết định của các thế lực.
Từ trước tới nay, Đại Càn Vương Triều chỉ cố thủ một mình Ung Châu, trong đầu có rất ít ý niệm hướng bành trướng, cũng là bởi vì, Đại Càn Vương Triều thiếu một vị cường giả Hóa Hư chân chính.
Nhưng bây giờ lại không giống nữa.
Cho dù là người phản ứng chậm trễ nữa, cũng có thể ý thức được, chỉ sợ Đại Càn Vương Triều ngủ đông đã lâu, thật sự muốn có động tác lớn.
So với người khác, người trong cuộc như Bạch Nhạc không cảm thấy có cái gì bất ngờ cả.
Trên thực tế, thời điểm Từ Hàng đại sĩ cùng hắn chạy tới Đại Càn Vương Triều, trong lòng hắn cũng đã mơ hồ có một ít suy đoán, bây giờ cũng chỉ là chứng thực mà thôi.
Chuyện duy nhất khiến Bạch Nhạc có chút cân nhắc là đến tột cùng trong chuyện này, Diệp Huyền đại sư đóng vai trò gì.
Theo lý mà nói, Từ Hàng đại sĩ là người Diệp Huyền đại sư mời ra từ Nam Hải, phía sau chuyện này, không thể thiếu hắn thôi động mới đúng, thế nhưng hết lần này tới lần khác, thời điểm Từ Hàng đại sĩ trở thành quốc sư, lại đúng lúc Diệp Huyền đại sư không có ở đây.
Nếu nói trong này không có huyền cơ gì, sợ là không ai tin tưởng.
Khi thân phận tới một trình độ nhất định, nhất cử nhất động, mỗi một chi tiết nhỏ nhìn như lơ đãng, nhưng đều tồn tại liên hệ.
Đây không phải là tính cách hoặc là phương thức làm việc quyết định, mà là địa vị quyết định.
Bạch Nhạc ở trong phủ bảy ngày, vẫn không nhận được tin tức Diệp Huyền đại sư trở về, liền ý thức được, trong thời gian ngắn, sợ là Diệp Huyền đại sư sẽ không lộ diện.
Bạch Nhạc trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng liền đi ra Diệp phủ.
Tự nhiên ở lại quý phủ của Diệp Huyền là an toàn nhất, thế nhưng chỉ cần ở bên trong, sẽ vĩnh viễn không biết đến tột cùng bên ngoài phát sinh cái gì.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, phủ đệ Diệp Huyền giống như là một khu an toàn mở ra cho hắn.
Nhưng muốn chân chính dung nhập Đại Càn Vương Triều, hiểu rõ huyền cơ bên trong, nhất định phải đi ra khu an toàn trước.
Dựa theo tình huống bình thường, từ chỗ Diệp Huyền đi ra, Bạch Nhạc nên đi tìm Ngô Văn Uyên mới đúng, lấy thân phận của Ngô Văn Uyên, cũng đủ để sắp xếp xong tất cả cho Bạch Nhạc.
Thế nhưng sau khi cân nhắc nhiều lần, Bạch Nhạc lại buông tha ý niệm này.
Ngây người thời gian dài, hắn đã có chút lý giải dụng ý của Diệp Huyền đại sư.