Làm sao tới nơi này không quan trọng, quan trọng là... Nhất định phải chân chính tham dự vào, thậm chí là không mang theo bất cứ thái độ chủ quan gì tham dự vào, như vậy mới có thể chân chính nhìn thấy rõ ràng, thấu triệt mọi thứ.
Bạch Nhạc cũng không thiếu linh thạch, cho nên, rất dễ dàng mua một tòa xYMVAẮ ngay trong vương thành, mặc dù không quá lớn, nhưng xem như chính thức sở hữu một chỗ thuộc về mình.
Thay bảng tê Bạch phủ, rất nhanh đã có khách tới cửa.
Ngô Văn Uyên, Thư Khánh Dương tự nhiên không cần phải nói, cho dù là người Diệp gia, thậm chí Tam hoàng tử, cũng phái người đưa lễ vật tới.
Đạo lý rất đơn giản, nếu không đè ép được Bạch Nhạc, dĩ nhiên phải làm ra bồi thường, bảo đảm quan hệ sẽ không tiến thêm một bước chuyển biến xấu.
Mọi người đều là người thông minh, tự nhiên biết phải làm như thế nào, nên cầm hay bỏ.
Có điều bất ngờ là, trừ những người này ra, rất nhanh có một vị khách đặc thù tới.
Định Viễn Hầu!
Nếu như là thời điểm Bạch Nhạc vừa tới vương thành, khả năng còn không biết, Định Viễn Hầu có ý vị như thế nào, nhưng bây giờ có nhiều hiểu biết như vậy! Bạch Nhạc đã có một chút lý giải đối với thế cục bây giờ của Đại Càn Vương Triều.
Bất kể đứng từ phương diện nào đến xem, thì không thể nghi ngờ, bây giờ Định Viễn Hầu là một trong những nhân vật có ảnh hưởng nhất Đại Càn Vương Triều.
Luận thân phận, Đại Càn Vương Triều chấp hành nghiêm ngặt quy tắc không giống họ Vương, trừ người hoàng thất ra, tối đa cũng chỉ có thể phong Công, ngàn năm nay Đại Càn Vương Triều cũng chỉ có vẻn vẹn mấy vị đại thần đã chết đi được truy phong tước vị Công! Trừ cái đó ra, Hầu Tước gần như là tước vị cao nhất.
Luận thực lực, Định Viễn Hầu vốn là cường giả Tinh Hải đỉnh phong, hơn nữa còn là cường giả trưởng thành từ trong quân đội, cho tới bây giờ, đều được cho rằng một trong mấy người thực lực cường hãn nhất Đại Càn Vương Triều.
Quan trọng nhất chính là, trong tay Định Viễn Hầu còn nắm Ngự Lâm Quân!
Bản thân đội quân này là một cỗ lực lượng quan trọng nhất Đại Càn Vương Triều, chỉ có người hoàng đế tín nhiệm nhất, mới có thể chấp chưởng.
Chỉ dựa vào điểm này, là có thể biết Định Viễn Hầu rất thân cận với vua.
Thậm chí đương kim thánh thượng còn từng tự mình ban thưởng cho Định Viễn Hầu một bức tranh chữ, phía trên viết bốn chữ lớn Quốc Chi Trụ Thạch!
Nói không khoa trương chút nào, đây chính là đại nhân vật có thân phận tôn quý nhất Đại Càn Vương Triều.
Nhưng hôm nay, Định Viễn Hầu lại tự mình tới cửa, làm sao không khiến Bạch Nhạc khiếp sợ.
Cho dù Bạch Nhạc ngạo khí như thế nào, cũng không có khả năng không nhìn loại cường giả này, sau khi nhận được tin tức, liền tự mình ra phủ môn, nghênh đón Định Viễn Hầu vào.
- Không biết Định Viễn Hầu giá lâm, Bạch Nhạc không có tiếp đón từ xa, mong Hầu gia thứ tội!
Nhìn thấy Định Viễn Hầu, Bạch Nhạc mới phát hiện, vị Định Viễn Hầu trong truyền thuyết này, là một hán tử ngăm đen, mặt mày lộ ra một cỗ thiết huyết cương nghị, cả người tản ra một loại sát khí, nhưng không mất một mặt ôn hòa.
- Bạch phủ chủ khách khí!
Định Viễn Hầu khẽ gật đầu, tùy ý mở miệng nói:
- Là bản hầu tới vội vàng.
- Mời Hầu gia!
Bạch Nhạc tự tay làm một cái thủ thế, nhất thời đón đối phương vào trong phủ.
Phủ đệ vừa mới mua, nên hạ nhân còn rất mới lạ, từ trước tới giờ càng chưa từng thấy qua loại đại nhân vật như Định Viễn Hầu, nên đã sớm bị dọa sợ, Bạch Nhạc đành phải tự mình động tay, ngâm nước dâng trà, lúc này mới phân chủ khách với Định Viễn Hầu ngồi xuống.
- Bạch phủ chủ, bản hầu là người chân thật nói lời thẳng thắn, nếu có chỗ đắc tội, hy vọng lượng thứ.
Định Viễn Hầu hơi ôm quyền, trầm giọng nói.
Mặc dù ngồi ở vị trí cao, thế nhưng tính cách của Định Viễn Hầu lại vẫn là quân nhân, dứt khoát, căn bản không có chút ý tứ khách sáo nào cùng Bạch Nhạc.
- Hầu gia mời nói!
Ánh mắt Bạch Nhạc hơi ngưng lại, chậm rãi mở miệng nói.
Hoàn toàn khác với lúc đối mặt đám người Tam hoàng tử, hoặc là Diệp nhị gia trước kia, Bạch Nhạc cảm thụ được loại tự tin chân chính thuộc về cường giả ở trên người Định Viễn Hầu.
- Bạch phủ chủ và Thất hoàng tử đi lại quá gần!
Định Viễn Hầu không có nửa điểm khách sáo, trầm giọng mở miệng nói:
- Mấy vị hoàng tử đều lo lắng vị trí kia, bọn hắn tự mình tranh như nào, đó là sự tình của bọn họ! Có điều đương kim bệ hạ, còn đang tuổi xuân, chưa tới thời điểm bỏ mặc không quan tâm. Trước đó Bạch phủ chủ ở Thanh Châu xa xôi, có thái độ gì, cũng không quan trọng, nhưng nếu đã đến vương thành, thì không nên tùy ý như thế.
Bạch Nhạc hơi nhíu mày, cũng không nghĩ đến Định Viễn Hầu lại ngay thẳng như vậy, một chút vòng vo cũng không có, nhắm thẳng vào chuyện tranh đoạt.
Chỉ là, nghĩ đến thân phận Định Viễn Hầu, Bạch Nhạc cũng liền thoải mái.
Định Viễn Hầu được đương kim thánh thượng tín nhiệm, nhưng cái giá của loại tín nhiệm này, chính là hắn nhất định phải mãi mãi là cô thần!
Hắn chẳng những không thể có dây dưa gì cùng các thế lực khác, hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể cuốn vào bên trong tranh đoạt của hoàng tử, bằng không, đương kim thánh thượng sẽ là người thứ nhất không tha cho hắn.
Như vậy. ..