- Lời này của hầu gia, là ý ngươi hay là...
Ánh mắt Bạch Nhạc về phía Định Viễn Hầu, chậm rãi mở miệng hỏi.
Chỉ một câu nói đã khiến cho trong mắt Định Viễn Hầu nhiều hơn một phần tán thưởng.
Một câu nói đơn giản, đã có thể làm cho Bạch Nhạc nghĩ rõ ràng tất cả mọi chi tiết bên trong nhanh như vậy, thực là đáng quý.
- Từng nghe đồn thuở nhỏ Bạch phủ chủ am hiểu thi thư, thế sự đến mức lão luyện, hôm nay gặp mặt, quả thực là danh bất hư truyền.
Định Viễn Hầu cũng không có trực tiếp giải thích, nhưng câu nói như đúng mà là sai này, cũng đã là giải thích.
Đương nhiên, trong câu nói này cũng để lộ ra một cái tin tức.
Sợ rằng tất cả tư liệu có thể tra được về thân phận, bối cảnh hoặc bất cứ cái gì của Bạch Nhạc, đều đã bị đối phương nắm giữ.
Tự nhiên trong này cũng bao gồm tin tức Bạch Nhạc ở Bắc Đẩu Sơn, ngưng tụ thành Tinh Hải ba nghìn trượng.
Nói cách khác, đối phương biết rất rõ thực lực của Bạch Nhạc.
Chỉ bằng điểm này, đã không phải là Diệp gia có khả năng làm được.
- Hầu gia khen nhầm rồi.
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Bạch Nhạc cũng chỉ ở một góc của Thanh Châu, bây giờ vào vương thành, là tới vấn an Diệp Huyền đại sư, không có quan hệ trực tiếp gì với Thất hoàng tử cả.
Bạch Nhạc dừng một chút, tiếp tục nói:
- Đương nhiên, ta cùng với Thất hoàng tử, Khánh Dương công tử có một chút quan hệ cá nhân! Có chút tình huống, cũng sẽ xuất thủ tương trợ. Nhưng chuyện này không có nghĩa là, ta sẽ ủng hộ bọn hắn vô điều kiện.
- Bạch phủ chủ là một người thông minh.
Định Viễn Hầu gật đầu, nhẹ giọng nói.
Nói tới mức này, song phương đều đã cho thấy thái độ, về phần sự tình càng sâu hơn, khả năng không phải nói mấy câu là có thể nói rõ, tự nhiên cũng không cần nhiều lời.
- Ta nghe nói, Bạch phủ chủ từng bị vây ở trong Bán Thần Lĩnh Vực, sau đó Từ Hàng đại sĩ xuất thủ, mới cứu được ngươi ra.
Định Viễn Hầu chuyển chủ đề, mở miệng nói lần nữa.
- Không sai!
Tâm niệm Bạch Nhạc hơi động liền hiểu ra, chuyện này có quan hệ cùng với việc Từ Hàng đại sĩ trở thành quốc sư.
- Nói như thế, quan hệ giữa Bạch phủ chủ và Từ Hàng đại sĩ cũng không tệ, mùng một tháng sau, Đại Từ Ân Tự sẽ được xây xong, đến lúc đó, Thủy Lục Đại Hội sẽ được cử hành ở Đại Từ Ân Tự! Từ Hàng đại sĩ cũng sẽ chính thức trở thành quốc sư, nếu như Bạch phủ chủ không bận, cũng có thể đến xem lễ.
- Có mong muốn vậy!
Chân mày Bạch Nhạc hơi nhíu lại, không do dự, trực tiếp đáp ứng.
Mặc dù hắn biết, trong này tất có huyền cơ, thế nhưng nói tới mức này, Bạch Nhạc cũng không có lý do để cự tuyệt.
- Đã như vậy, bản hầu không ở thêm nữa.
Định Viễn Hầu chợt đứng dậy, trầm giọng nói.
Cái gì nên nói đã nói xong, ngay cả một khắc cũng không ở nhiều, đây chính là tác phong của Định Viễn Hầu.
Cũng là thái độ của hắn đối với Bạch Nhạc!
Không có quan hệ cá nhân, có chỉ là giải quyết việc chung.
- Cung tiễn Hầu gia!
Bạch Nhạc đứng dậy, ôm quyền tiễn Định Viễn Hầu ra khỏi phòng khách.
- Đúng rồi.
Lúc rời đi, dường như Định Viễn Hầu nhớ tới cái gì, nói lần nữa:
- Đại Càn Vương Triều là địa phương nói quy củ, ta không hy vọng sự tình như Lâm Tiên Lâu lần trước lại có lần thứ hai, Bạch phủ chủ hiểu ý ta chứ?
Mặc dù có Thư Sinh đứng ra, nên không truy cứu sự tình lần trước, nhưng không có nghĩa là, chuyện này đã triệt để kết thúc.
Thái độ hiện tại của Định Viễn Hầu, hiển nhiên là một trong những người bị ảnh hưởng.
Chỉ là, lần này, Bạch Nhạc cũng không có lập tức đáp ứng.
Hắn hơi nheo mắt lại, bình tĩnh mở miệng nói:
- Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu Định Viễn Hầu biết sự tình lúc trước, chắc cũng biết sự tình không phải do ta gây lên!
Bạch Nhạc dừng một cái, tiếp tục nói:
- Hầu gia nói, Đại Càn Vương Triều là địa phương nói quy củ, vậy ai ai cũng phải tuân theo quy củ mới được! Hầu gia nghĩ sao?
- Dưới chân thiên tử, vương tử phạm pháp tội như thứ dân! Chuyện này, Bạch phủ chủ có thể yên tâm.
Định Viễn Hầu xoay người, từ tốn nói:
- Chỉ là muốn nhắc nhở Bạch phủ chủ một điểm, trong vương thành, không chỉ có trận pháp cấm chế, còn có Ngự Lâm Quân!
Sau khi quẳng xuống câu này, Định Viễn Hầu liền xoay người rời đi.
- Ngự Lâm Quân sao?
Nhìn bóng lưng Định Viễn Hầu rời đi, Bạch Nhạc không khỏi chậm rãi lặp lại.
Nếu như nói, ngay từ đầu Bạch Nhạc cho rằng, Định Viễn Hầu là một vị cô thần, như vậy bây giờ hắn có chút không dám xác định.
Trận xung đột ở Lâm Tiên Lâu kia, chính là xung đột với Tam hoàng tử và Diệp gia.
Đột nhiên Định Viễn Hầu nhắc tới vấn đề này, hiển nhiên là có ý tứ thiên vị nhất định.
Như vậy lập trường chân chính của Định Viễn Hầu là cái gì, vẫn còn là nghi vấn.
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc cũng không khỏi tự tay xoa xoa huyệt thái dương.
Thế cục Đại Càn Vương Triều, so với trong tưởng tượng, phức tạp hơn nhiều!
Mặc dù khắp nơi biểu hiện ra hòa bình, nhưng trên thực tế, những nơi không nhìn thấy tràn đầy đao quang kiếm ảnh, thậm chí càng nguy hiểm hơn so với những uy hiếp nhìn thấy được!
- Công tử, có Diệp tiểu thư tới...
Ngay tại thời điểm Bạch Nhạc suy tư những chuyện này, người hầu trong phủ tiến lên lần nữa hồi bẩm.