Chỉ là, lấy hiểu biết của Vân Mộng Chân đối với Phổ Đà Sơn, chỉ sợ thực lực vị Từ Hàng đại sĩ này, mạnh hơn so với trong dự đoán của thái thượng trưởng lão.
Vân Mộng Chân lắc đầu, ném những ý niệm này ra khỏi đầu, không khỏi đưa mắt nhìn về phía đoàn người lần nữa.
Bây giờ... Hắn cũng ở bên trong Đại Từ Ân Tự sao?
Gặp lại như vậy... Sẽ là tình cảnh gì?
Lên đài.
Thời gian một canh giờ trôi qua rất nhanh, trong thời gian này, tất cả đều có vẻ rất bình tĩnh.
Bất kể là Tiên Du Kiếm Cung hay là Thái Cực Đạo đều không có lộ ra bất kỳ khác thường gì.
Thẳng đến khi Từ Hàng đại sĩ lên đài, toàn bộ Đại Từ Ân Tự mới triệt để sôi trào.
Nhất niệm hoa nở.
Từ Ân đại sĩ bước ra một bước, liền có liên hoa nở rộ, hơn nữa cái liên hoa này cũng không phải là hoàn toàn giả tạo, chẳng những mỗi người đều có thể nhìn rõ, hơn nữa còn có mùi thơm ngát truyền đến, thấm vào ruột gan.
Chỉ một bước lên đài này, đã khiến cho vô số tín đồ sôi trào.
Không thể không thừa nhận, tại phương diện mê hoặc lòng người, phật giáo tuyệt đối là cấp đại sư.
Những cái khác không đề cập tới, giờ khắc này, ngay cả Bạch Nhạc cũng không khỏi tâm hồn chập chờn.
Bất kể ngươi có tin phật hay không, lúc Từ Hàng lên đài, liền giống như Phật lâm thế.
Hiển thánh trước người!
Đối với thế tục mà nói, một vị cường giả Hóa Hư chính là thánh nhân.
Khác với bình thường, giờ khắc này Từ Hàng đại sĩ vừa mở miệng chính là phật văn, rõ ràng mỗi một chữ đều tối nghĩa nam minh, nhưng trong nháy mắt mở miệng, lại có thể làm cho mỗi người đều không tự giác được đắm chìm trong đó.
Dường như giờ khắc này ngay cả Bạch Nhạc cũng có thể cảm nhận được phật hiệu huyền ảo tinh thâm.
Tục ngữ nói, không có khoan kim cương thì không làm được đồ sứ đẹp.
Đối với Từ Hàng đại sĩ mà nói, cũng giống như vậy, nếu không phải có mười phần lòng tin, nàng cũng không dám tùy tiện mở ra Thủy Lục Đại Hội.
Có thể đoán được, nếu như tiếp tục như thế, sợ rằng không bao lâu nữa, sẽ có vô số tín đồ phật giáo tới. Thậm chí, rất nhiều tu hành giả cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đây cũng là lực ảnh hưởng đáng sợ của phật đạo.
Cũng là thủ đoạn khủng bố của một vị thánh nhân phật đạo.
- Vù vù!
Trong nháy mắt, một tiếng kiếm minh chợt vang lên, trong lúc liên hoa bay lượn khắp trời, có một đạo kiếm quang huyễn lệ chợt xé rách hư không, xuất hiện ở trước pháp đàn.
- Tà môn ngoại đạo, dám ở chỗ này mê hoặc lòng người?
Trong nháy mắt, người kia liền hiện thân trên không trung, không ngờ là một thanh niên mặt trắng như ngọc.
Một bộ trường bào màu xanh nhạt, trong tay cầm một thanh huyền hoàng bảo kiếm, kiếm khí tung hoành, rất có phong thái.
Con mắt hơi nheo lại, giờ khắc này, ngay cả Bạch Nhạc trong lòng cũng không khỏi tồn tại kiêng kỵ.
Từ khí tức mà đối phương xuất thủ, không khó đoán được, đối phương là người Tiên Du Kiếm Cung. Chẳng qua khi đó ở Đạo Lăng Thiên Tông, chưa từng lộ diện.
Lúc trước Diệp Huyền đại sư từng nói, Đạo Lăng Thiên Tông so với trong tưởng tượng của tất cả mọi người cường đại hơn nhiều.
Nhưng tam đại Thiên Tông có ai mà không có nội tình thâm hậu? Thiên tài đột nhiên xuất hiện này chính là chứng cứ rõ ràng.
- A di đà phật!
Từ Hàng đại sĩ nhẹ nhàng niệm một tiếng phật hiệu, giống như không có chút buồn bực nào khi bị cắt đứt, hờ hững mở miệng nói.
- Ngã phật từ bi, phổ độ chúng sinh, sao lại phân địa vực, quốc độ? Chúng sinh trong thiên hạ bình đẳng.
Một câu nói đơn giản, từ trong miệng Từ Hàng đại sĩ nói ra, lại giống như lộ ra một loại cảm xúc không nói nên lời, khiến cho người ta không kìm được liền sinh ra cảm giác tín phục.
Đây cũng chính là chỗ cao minh nhất của Từ Hàng đại sĩ.
Mặc dù thực lực nàng vượt xa đối phương, nhưng ở trước mắt bao người, lại tuyệt đối không xuất thủ trước, lựa chọn loại phương thức bạo lực, cấp thấp nhất này để xử lý.
Đối với nàng mà nói, truyền pháp mới là chuyện quan trọng nhất, tất cả đều lấy mục này là tiền đề.
Đánh bại thậm chí giết chết thiên tài Tiên Du Kiếm Cung đều không khó, nhưng muốn để mọi người tin phục, tiếp tục nghe nàng truyền pháp khả năng không dễ dàng như vậy.
- Cái gì mà phật độ chúng sinh, cũng chỉ giống như những tà giáo kia mà thôi, nếu có phật, ngươi bảo hắn đi ra gặp ta đi!
Trong mắt thanh niên kia lộ ra vẻ khinh thường, lạnh giọng nói.
- Phật trong lòng, không có ở trước mắt.
Từ Hàng đại sĩ khẽ lắc đầu, hờ hững mở miệng nói:
- Mắt thường có thể nhìn thấy đều là phật giả, chỉ có phật tồn tại trong lòng, mới có thể cứu rỗi.
- Nói bậy, trong lòng ta không phật, thế gian này không phải liền không có phật sao?
Loại cãi chầy cãi cối này, ở trong mắt người thông minh tự nhiên không có chút ý nghĩa nào, thế nhưng đối với người tầm thường mà nói, lại không giống nhau.
Chỗ tốt nhất của loại tâm chứng này, chính là không thể chứng minh là giả!
Nếu như rơi vào trong tranh chấp, thì chính là tranh luận không ngừng không nghỉ, căn bản sẽ không có kết quả.
- A di đà phật! Thí chủ nhập ma đã sâu, lại không biết, khổ hải vô biên quay đầu là bờ!
Từ Hàng đại sĩ chắp tay trước ngực, vẻ mặt từ bi mở miệng nói.