Rõ ràng Diệp Hiểu Nhân có thể cảm thụ được sự kiên quyết của Bạch Nhạc từ trong con mắt hắn, cũng vì vậy mà hiểu, nếu như hôm nay không xử lý tốt chuyện này, tất cả những chuyện nàng làm trước đó đều sẽ uổng phí!
Vì mượn hơi Bạch Nhạc, thay đổi cục diện Diệp gia, nàng không chút do dự dâng thân thể thanh bạch của mình ra.
Nếu như đã định trước không thể thu hoạch được gì từ Bạch Nhạc, như vậy nàng cũng không ngại, lựa chọn loại phương thức điên cuồng nhất, mạnh mẽ cướp đoạt quyền lợi nàng nên đạt được.
Cho dù lấy một loại phương thức triệt để đối lập cùng Bạch Nhạc thu hoạch cũng được.
- Bạch Nhạc, ngươi có phải là một người nam nhân không? Hiện tại lại bảo ta cút? Sao lúc ngủ cùng với ta, không bảo ta cút? Sao lúc dùng đủ các loại tư thế giống như biến thái leo lên giường cùng ta, không bảo ta cút?
Diệp Hiểu Nhân giơ ngón tay ra, chỉ vào Bạch Nhạc, cắn răng nói:
- Ta biết, ngươi mơ ước Thánh Nữ, thế nhưng ngươi cho rằng người ta nhìn trúng ngươi sao? Ngươi ở trong mắt người ta, cũng chỉ là một tên đê tiện mà thôi!
- Bạch Nhạc, ngươi mở mắt nhìn rõ cho ta, ta không phải là những nữ nhân không đứng đắn kia, ta là nữ nhi Diệp gia, là hậu nhân của Diệp Huyền đại sư mà ngươi luôn miệng nói có ân! Ta là ý trung nhân của vô số thanh niên tuấn dật Đại Càn Vương Triều! Ngươi có tư cách gì, xỉ nhục ta như vậy?
Giờ khắc này Diệp Hiểu Nhân có vẻ hơi cuồng loạn.
Thế nhưng cũng chính bởi vậy, mới càng hiện ra vẻ cảm động.
Mọi người đều thích xem náo nhiệt, bây giờ nghe thấy nữ nhân xinh đẹp như Diệp Hiểu Nhân, trực tiếp nói ra những bí mật như vậy, nhất thời một mảnh xôn xao.
Có một số chuyện Diệp Hiểu Nhân nói không sai.
Ở Đại Càn Vương Triều, nàng thật sự là nữ thần trong lòng vô số người!
Thanh danh Bạch Nhạc quá vang dội, lại được Diệp Huyền đại sư coi trọng, cho nên, mới không ai dám nói cái gì, thế nhưng bây giờ, Diệp Hiểu Nhân vừa hô như thế, lập tức khiến cho người ta không tự giác được, đồng tình với Diệp Hiểu Nhân, còn đối với Bạch Nhạc thì càng thêm vẻ chán ghét.
Quả thật, những người này đối với Bạch Nhạc mà nói, đều không cấu thành uy hiếp gì, chỉ khi nào chân chính hình thành dư luận, khả năng mới ảnh hưởng lớn một chút.
Ngay cả Bạch Nhạc cũng không nghĩ đến, nữ nhân này lại điên cuồng như vậy.
Cho dù thường ngày Bạch Nhạc cơ trí bách biến như thế nào, thì giờ khắc này, cũng không khỏi hơi lúng túng, chuyện này quá vướng tay vướng chân, vì vậy trong thời gian ngắn hắn vô pháp làm ra quyết định.
Nhưng mà, trong nháy mắt Bạch Nhạc có chút vường tay vướng chân, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng bạt tai thanh thúy!
- Ba!
Mặc dù còn cách một khoảng cách, thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy, Vân Mộng Chân hơi nhấc tay lên, giống như trong nháy mắt kéo ra một đạo tàn ảnh, dứt khoát tát lên mặt Diệp Hiểu Nhân.
Trong nháy mắt, nửa bên mặt Diệp Hiểu Nhân trực tiếp sưng lên.
Quan trọng hơn là, loại cảm giác nóng bỏng kia, khiến cho Diệp Hiểu Nhân có một loại cảm giác thẹn không thể chết đi.
Vân Mộng Chân!
Không ai nghĩ tới, vị Đạo Lăng Thánh Nữ này lại trực tiếp xuất thủ, cho nàng một cái bạt tai.
Một tát này, không chỉ khiến Diệp Hiểu Nhân ngơ ngác, cũng khiến cho tất cả mọi người ở đây ngạc nhiên, giống như không tin tưởng tất cả những gì mình chứng kiến.
- Đối nhân xử thế phải biết tự ái.
Vân Mộng Chân lạnh lùng nhìn Diệp Hiểu Nhân, hờ hững mở miệng giống như là một chuyện nhỏ bé không đáng kể:
- Ngươi muốn thế nào, là sự tình của bản thân ngươi, nhưng ngươi không nên kéo ta lên! Ngươi có thể không biết xấu hổ, nhưng không có tư cách nhắc đến ta.
Một tát này, Vân Mộng Chân đánh rất dứt khoát, hơn nữa, thời điểm xuất thủ cũng đã tìm được một cái lý do thích hợp.
Trước đó Diệp Hiểu Nhân nói, Bạch Nhạc mơ ước Vân Mộng Chân, nhưng Vân Mộng Chân căn bản không nhìn trúng hắn, chỉ coi hắn là một tên đê tiện.
Tất nhiên những lời này là đang mắng Bạch Nhạc, nhưng không thể phủ nhận, thật sự liên quan đến Vân Mộng Chân.
Vân Mộng Chân dùng cái lý do này tát nàng, thật sự là không tìm được lỗi gì.
Đừng thấy Diệp Hiểu Nhân, ở vương thành, ở Đại Càn Vương Triều rất xuất sắc, rất nổi danh, nhưng cuối cùng những chuyện này lại không thể so sánh với Vân Mộng Chân.
Một người là tiểu thư Diệp gia so sánh với Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông, căn bản không cùng một cái cấp độ, thậm chí nói một câu không dễ nghe, chính là tư cách đặt chung một chỗ cũng không có.
Một tát này của Vân Mộng Chân hạ xuống, Diệp Hiểu Nhân cũng chỉ có thể tự mình nuốt lấy quả đắng này.
Giờ khắc này nhìn Vân Mộng Chân, trong lòng Bạch Nhạc nhất thời dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp.
Mặc dù Vân Mộng Chân tìm lý do, nhưng trong lòng Bạch Nhạc rất rõ ràng, một tát này là Vân Mộng Chân thay hắn tát.
Tình cảnh khó xử hắn khó có thể thu thập, lại ở dưới một tát này của Vân Mộng Chân biến mất sạch sẽ.
Chỉ tiếc dưới tình huống này, hắn không có cách nào nói lời cảm ơn với Vân Mộng Chân, hơn nữa, Vân Mộng Chân cũng sẽ không liếc nhìn hắn nhiều hơn một cái.