Nhưng cho dù như thế, trong nháy mắt giao phong vẫn bị Vân Mộng Chân mạnh mẽ chém giết hai người, đây là chiến tích kinh khủng bực nào? !
- Giết!
Định Viễn Hầu vốn đã bị thương nặng, nhưng giờ khắc này trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, rốt cục cũng thở phào được một hơi, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, kéo thân thể bị trọng thương xông lên lần nữa.
Vân Mộng Chân thực sự quá mạnh mẽ, một kích chém giết hai vị cung phụng hoàng gia, cũng hù dọa người khác.
Dù biết rõ tiếp tục như vậy nữa, Vân Mộng Chân chắc chắn phải chết, thế nhưng chỉ cần Vân Mộng Chân không tắt thở, ai dám khẳng định, trong lần công kích tiếp theo, người chết không phải là mình?
Chuyện chiếm lời, ai ai cũng thích làm, nhưng nếu phải dùng tính mệnh mình đi làm việc tốt cho người khác, thì lại không ai nguyện ý.
Dưới tình huống khí thế đã bị đoạt, nếu như còn kéo dài, nói không chừng thật sự sẽ có biến hóa.
Chính vì nhìn ra điểm này, nên lúc này Định Viễn Hầu mới không tiếc đặt mình vào nguy hiểm lần nữa, kéo thân thể bị trọng thương, dẫn đầu công kích về phía Vân Mộng Chân.
Đây chính là làm gương cho tất cả mọi người, cho dù chết, cũng có Định Viễn Hầu hắn đứng ở phía trước!
Có tấm gương như này, những người vừa bị Vân Mộng Chân hù dọa, cũng nhất thời sinh ra sát khí, theo Định Viễn Hầu xông lên lần nữa.
Liên tục chém giết hai lần cực hạn, cũng đã khiến cho Vân Mộng Chân đến cực hạn.
Dưới trạng thái này, nàng đã có thể ngửi được khí tức tử vong.
Không có đường lui, không có viện binh!
Lựa chọn duy nhất của nàng chính là tử chiến!
Thân là Đạo Lăng Thánh Nữ, cho dù chết, nàng cũng phải chiến đến hơi thở cuối cùng, chết một cách lừng lẫy.
Vân Mộng Chân nắm thật chặt Côn Ngô Kiếm, trong mắt lộ ra vẻ bình tĩnh dưới tuyệt cảnh, Vân Mộng Chân cầm kiếm thôi động Tinh Hải, lướt về phía Định Viễn Hầu đang dẫn đầu xông lại.
Một kiếm này, Vân Mộng Chân đã bắt đầu sinh ra tử chí!
Không cầu sinh, chỉ cầu chết có giá trị!
Một kiếm này, nàng chỉ cầu chém giết Định Viễn Hầu, đồng quy vu tận cùng đối phương.
Nhưng mà, không đợi Vân Mộng Chân xuất ra một kiếm này, đã có một đạo kiếm quang khủng bố chợt xé rách hư không, đi trước một bước, giết về phía Định Viễn Hầu!
Dường như trong nháy mắt, tử sắc kiếm khí kia xé rách thiên địa, hung hãn chém xuống!
Bạch Nhạc!
Gần như là trong tích tắc, tất cả mọi người đều nhận ra thân phận người xuất thủ!
Dưới cục diện hiện tại, cũng chỉ còn lại một mình Bạch Nhạc có gan xuất thủ, có thực lực nhúng tay.
Chỉ là, bất kể là Định Viễn Hầu, hay cung phụng hoàng gia đều không nghĩ đến, Bạch Nhạc sẽ lựa chọn nhúng tay dưới tình huống này.
Phải biết, bất kể bọn hắn không hòa hợp với Bạch Nhạ như nào, thì Bạch Nhạc cũng xem như là người Đại Càn Vương Triều!
Cho dù lấy thân phận truyền nhân Ma Quân, hay là người kế thừa Diệp Huyền đại sư, hoặc là phủ chủ Thanh Châu, Bạch Nhạc cũng không có đạo lý giúp đỡ tam đại Thiên Tông mới đúng!
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Bạch Nhạc vẫn xuất thủ, hơn nữa lưu loát dứt khoát như vậy, thậm chí không một chút xíu do dự.
Kiếm khí hóa hải ba nghìn trượng!
Lần này vừa ra tay, Bạch Nhạc cũng triệt để hiện ra thực lực kinh khủng kia!
Nếu nói thế gian còn có một người có thể đồng cảnh giới, sánh vai cùng Đạo Lăng Thánh Nữ, như vậy người này nhất định là truyền nhân Ma Quân Bạch Nhạc!
Thế nhưng, ai có thể nghĩ đến, vị truyền nhân Ma Quân này, chẳng những không là địch cùng Đạo Lăng Thánh Nữ, hơn nữa, còn ở dưới tuyệt cảnh, không nghĩ ngợi gì xuất thủ cứu đối phương.
Oanh!
Trong tích tắc, Tinh Hải của Định Viễn Hầu bị đạo kiếm khí kinh khủng này chém ra lần nữa, người còn chưa tới, đã trực tiếp bị một kiếm này đánh bay trở về.
- Bạch Nhạc, ngươi muốn làm gì? !
Định Viễn Hầu lập tức phát ra một tiếng rống giận rung trời, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc chất vấn.
Trên thực tế, không chỉ có Định Viễn Hầu, giờ khắc này ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Bạch Nhạc.
Chỉ là, Bạch Nhạc rơi vào vòng vây, lại giống như không nhìn thấy những người này, trực tiếp đến bên người Vân Mộng Chân, trên mặt lộ ra một nụ cười rực rỡ, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Ta nói rồi, nếu như muốn chết, hãy để ta chết ở trước nàng!
Dường như trong nháy mắt, thời gian lại quay lại thời điểm ở hậu sơn Linh Tê Kiếm Tông, khi đó cũng là loại tuyệt cảnh này, khi Vân Mộng Chân gần như đã buông bỏ, Bạch Nhạc lại ngăn ở trước người nàng, nói ra câu nói này.
Vật đổi sao dời, thực lực hai người đều đã phát sinh biến hóa long trời lỡ đất.
Duy chỉ có phần ân tình này, câu hứa hẹn này, là mãi không thay đổi!
Phải là hứa hẹn như thế nào, mới có thể chấn nhiếp nhân tâm như vậy.
Trận chiến trên Đạo Lăng Sơn, Vân Mộng Chân đối đãi Bạch Nhạc thế nào, đến nay tất cả mọi người vẫn còn nhớ kỹ.
Một câu tuyệt tình thành tiên kia, gần như tổn thương thấu tim Bạch Nhạc, cũng làm cho không biết bao nhiêu người sùng bái Bạch Nhạc, cảm thấy không đáng thay hắn.
Thế nhưng, dù như vậy, bây giờ Vân Mộng Chân rơi vào tuyệt cảnh lần nữa, Bạch Nhạc vẫn không suy nghĩ ngăn ở trước người Vân Mộng Chân.
Làm sao loại tình nghĩa này có thể không khiến cho người ta cảm động.