Thế nhưng biểu tình của Vân Mộng Chân vẫn là nhàn nhạt, giống như không có nửa điểm cảm động, càng không có chút ý tứ nào trả lời Bạch Nhạc.
- Bạch phủ chủ, tốt nhất ngươi nên biết ngươi đang làm cái gì!
Sắc mặt Định Viễn Hầu vô cùng khó coi, lạnh lùng uy hiếp nói:
- Tru diệt người tam đại Thiên Tông, là ý chỉ thánh thượng tự mình hạ xuống, đừng tưởng rằng có Diệp Huyền đại sư che chở ngươi, là ngươi có thể không kiêng nể gì cả muốn làm gì thì làm! Nếu ngươi dám ngăn cản, chính là chống lại thánh chỉ, là địch cùng toàn bộ Đại Càn Vương Triều ta!
- Bạch Nhạc!
Giờ khắc này, cho dù là Ngô Văn Uyên cũng không khỏi có vẻ hơi lo lắng.
Đứng ở lập trường của hắn, tự nhiên không hy vọng Bạch Nhạc ở dưới trường hợp này chống lại thánh chỉ, rất có thể tất cả tâm huyết hắn bỏ ra trước đó, đều sẽ vì vậy mà nước chảy về biển đông.
Cho dù hắn có quan hệ cá nhân như thế nào với Bạch Nhạc, cũng không có khả năng ở dưới tình huống này, giúp đỡ Bạch Nhạc thoát tội.
Nếu như Bạch Nhạc thật sự muốn cứu Vân Mộng Chân, vậy sẽ không thể nghi ngờ là Bạch Nhạc quyết liệt cùng Đại Càn Vương Triều.
Loại lựa chọn trước mắt bao người này, không có bất kỳ chỗ trống nào để rút lui.
- Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân đã không phải là Vân Mộng Chân trước đó, thời điểm ở Đạo Lăng Thiên Tông, ngươi đã phải biết! Hiện tại nàng chỉ là Đạo Lăng Thánh Nữ, không đáng ngươi làm như vậy!
Thư Khánh Dương chậm rãi bước ra một bước, cũng khuyên nhủ theo.
- Ta với ngươi không có bất cứ quan hệ gì, không cần ngươi tới cứu.
Mặc dù lúc này toàn thân bị thương, nhưng khi Vân Mộng Chân ngẩng đầu lên ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như cũ, hờ hững nói.
Nhói tim!
Cho dù là ai nghe lời nói như thế, chỉ sợ cũng cảm thấy nhói tim.
Chỉ là trên mặt Bạch Nhạc vẫn lộ ra một nụ cười chẳng hề để ý như cũ, hắn nhìn Vân Mộng Chân ôn hòa nói:
- Nàng cảm thấy thế nào là chuyện của nàng, không có quan hệ gì với ta! Đó là hứa hẹn ta đối với nàng, hứa hẹn một đời! Cho nên... Ta làm gì, cũng không có bất cứ quan hệ gì với nàng.
Bạch Nhạc không biết, lời nói hiện tại của Vân Mộng Chân, có vài phần thật, nhưng hắn vẫn không để bụng như cũ.
Yêu một người vốn là không cần đáp lại.
Huống chi, hắn biết rõ, mặc dù lời này là Vân Mộng Chân nói, nhưng chưa chắc đã đại biểu thái độ của Vân Mộng Chân!
Cái gì mà tuyệt tình thành tiên!
Bây giờ hắn nỗ lực tu luyện, chính là vì muốn đi gặp Vân Mộng Chân chứng minh, đó là đường sai.
Về phần thái độ người khác, Bạch Nhạc càng không quan tâm.
Cánh tay Bạch Nhạc hơi giơ lên, hoành kiếm ngang ngực, bình tĩnh mở miệng nói:
- Động thủ đi, bản thân ta không phải là người Đại Càn Vương Triều!
Lúc trước Diệp Huyền đại sư đã từng nói qua, để Bạch Nhạc gia nhập Đại Càn Vương Triều, nhưng cho dù đối mặt Diệp Huyền đại sư, Bạch Nhạc cũng không bằng lòng.
Về phần phủ chủ Thanh Châu... Cái kia vốn không có quan hệ quá lớn cùng Đại Càn Vương Triều.
Lúc trước, Bạch Nhạc chưa được bổ nhiệm, lẽ nào không phải là phủ chủ Thanh Châu sao?
Thiên hạ cửu châu, bây giờ Đại Càn Vương Triều có thể chân chính khống chế cũng chỉ là Ung Châu mà thôi.
Trừ cái đó ra, bất kể là Thanh Châu, hay là Duyện Châu thì Đại Càn Vương Triều cũng không thể ép buộc được?
Lúc Vân Mộng Chân gặp nguy hiểm, đừng nói là Diệp Huyền đại sư không có ở đây, cho dù ở đây, Bạch Nhạc cũng vẫn không lùi bước.
Huống chi, cục diện bây giờ cũng chưa hẳn là Diệp Huyền đại sư cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
- Càn rỡ!
Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, cười lạnh nói:
- Ngươi cho mình là thứ gì? Đạo Lăng Thánh Nữ còn bất lực, một mình ngươi có thể xoay chuyển càn khôn hay sao? Cũng chỉ là may mắn được Ma Quân truyền thừa mà thôi, thật sự coi mình là Thông Thiên Ma Quân hay sao?
Trước đó Phương Nguyên đã có thù oán với Bạch Nhạc, có thể nói, cho dù Bạch Nhạc không đứng ra, hắn cũng muốn tìm cớ cuốn Bạch Nhạc vào thủ tiêu!
Bây giờ Bạch Nhạc lại ngu đến mức chủ động nhảy ra, chống lại thánh chỉ, hắn thấy quả thực là cơ hội tốt trời ban, nếu như không nhân cơ hội đóng đinh Bạch Nhạc thì thật xin lỗi với cơ hội tốt như vậy.
- Ngươi thì tính là cái gì, cũng xứng nói chuyện với ta.
Chân mày Bạch Nhạc chợt vểnh lên một cái, trong mắt lộ ra một tia sát khí lạnh lùng, thân hình lóe lên, kiếm trong tay đã chém về phía Phương Nguyên.
Lần xung đột trước đó, trong lòng Bạch Nhạc cũng đã có sát tâm, bây giờ Phương Nguyên lại nhảy ra khiêu khích, làm sao có thể khiến cho Bạch Nhạc không có sát khí.
Bạch Nhạc cũng làm ra lựa chọn giống như Vân Mộng Chân trước đó, hắn biết rất rõ, dưới tình huống này, chỉ có hạ sát thủ, lấy thủ đoạn lôi đình lập uy, mới có thể giành ra được một chút hi vọng sống.
Thật bất hạnh, Phương Nguyên chính là con gà Bạch Nhạc chọn trúng.
Cho dù Phương Nguyên có thực lực Tinh Hải đỉnh phong, thì ở trong mắt Bạch Nhạc cũng vẫn không là cái gì?
Nghịch Ma Kiếm chợt giương lên, dường như trong nháy mắt tử sắc kiếm khí liền vượt qua thời không, trực tiếp xuất hiện trước mặt Phương Nguyên.
Khoái kiếm!
Đối mặt với Phương Nguyên, Bạch Nhạc lựa chọn phương thức ra tay mau nhất.
Chỉ có nhanh là không thể phá!