Nếu đã vô pháp thoát khỏi vương thành, như vậy chẳng bằng thẳng thắn quay ngược lại!
Đối phương bố trí Bán Thần Lĩnh Vực ở phía trên hoàng cung, thiết kế bẫy rập, vây vị thái thượng trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông, Mã Minh Trạch này vào bên trong bí tàng bán thần, tất nhiên là bẫy rập tinh diệu, nhưng đối với Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân mà nói, bây giờ họ ở dưới tuyệt cảnh, cái bẫy rập tinh diệu này lại trở thành sinh cơ duy nhất!
Cấm chế vương thành không ảnh hưởng tới Bán Thần Lĩnh Vực, thậm chí ngay cả những cung phụng hoàng gia này, cũng có bao nhiêu can đảm xông vào Bán Thần Lĩnh Vực?
Phải biết, ở chỗ này bọn họ lấy ít địch nhiều, nhưng một khi trốn vào Bán Thần Lĩnh Vực, khả năng tình huống sẽ khác.
Cái gọi là ưu thế nhân số, ở trước mặt cường giả Hóa Hư, căn bản là một truyện cười.
Vừa nghĩ đến đây, Bạch Nhạc liền không do dự nữa, dựa vào Thôn Thiên Quyết cường hãn, cuốn ngược tất cả cấm chế chi lực vừa mới cắn nuốt ra, ngăn cản đối phương truy kích, cùng lúc đó, cũng thừa dịp lần công kích thứ hai của cấm chế vương thành còn chưa tới, đã điều khiển Tiểu Bạch Long bay ngược về phía hoàng cung!
Tiểu Bạch Long có tốc độ bực nào, dưới tình huống không quá xa xôi, xông vào hoàng cung, cũng chỉ là hơn mười hơi thở thời gian mà thôi.
Thậm chí người khác còn chưa phản ứng kịp, Tiểu Bạch Long đã xông vào phạm vi hoàng cung!
Gần như là trong nháy mắt, Bạch Nhạc đã cảm thụ được một cỗ lực lượng xé rách khủng bố, kéo hắn về phía Bán Thần Lĩnh Vực!
Bản thân cái này chính là bẫy rập trước đó đối phương đã thiết kế tốt, một khi bước vào phạm vi hoàng cung sẽ bị phát động!
Chỉ là không ai nghĩ đến, dưới tình huống biết có Bán Thần Lĩnh Vực ở đó, vẫn có người dám cố ý xông vào bên trong, muốn đi vào Bán Thần Lĩnh Vực.
Chờ đến khi đám người Định Viễn Hầu phản ứng lại, tất cả đều đã không kịp!
Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân căn bản không có chút do dự nào, trong nháy mắt liền theo Tiểu Bạch Long cùng xông vào Bán Thần Lĩnh Vực, trực tiếp biến mất ở bầu trời hoàng cung.
Trợn mắt nhìn một màn này, bất kể là Định Viễn Hầu, hay là những cung phụng hoàng gia kia cũng không khỏi há hốc mồm.
Làm sao đây?
Vừa mới thống nhất cùng nhau vây công Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân, nhưng đối phương trốn vào Bán Thần Lĩnh Vực, vậy làm sao đuổi theo?
Đừng nhìn bọn họ đều là cường giả Tinh Hải Cảnh, nhưng thực tế đều không biết gì về Bán Thần Lĩnh Vực!
Nếu nói tùy tiện xông vào Bán Thần Lĩnh Vực, ai dám có gan này?
Huống chi, chớ quên, bây giờ bên trong Bán Thần Lĩnh Vực, còn nhốt một Mã Minh Trạch!
Một khi đuổi vào, sẽ phải trực tiếp đối mặt cường giả Hóa Hư công kích, đến lúc đó, chút ưu thế nhân số này căn bản không bằng cái rắm!
Phải biết, xuất thủ bên trong Bán Thần Lĩnh Vực, Mã Minh Trạch sẽ không cố kỵ ảnh hưởng cái gì, dưới tình huống ra tay toàn lực, sẽ có uy lực kinh khủng bực nào, khả năng rất khó nói!
Nói không chừng, chỉ cần dư ba của hai vị cường giả Hóa Hư kia chiến đấu cũng đủ để giết bọn họ!
- Định Viễn Hầu, hiện tại... phải làm sao?
Đại cung phụng rơi vào bên người Định Viễn Hầu, có chút khó xử hỏi.
Làm sao bây giờ?
Nghe thấy đối phương hỏi, Định Viễn Hầu cũng không khỏi trợn mắt một cái.
Bình thường không thấy đám cung phụng hoàng gia các ngươi có chút cung kính nào với ta, ai cũng hận không thể đặt con mắt ở trên đầu mới tốt, đến thời điểm này lại nhớ tới ta? Chẳng lẽ trông cậy ta tới giúp các ngươi gánh trách nhiệm này hay sao?
Định Viễn Hầu phất ống tay áo một cái, trầm giọng nói:
- Việc này để bệ hạ định đoạt! Bản hầu sẽ vào cung xin thánh chỉ!
Định Viễn Hầu nói một câu phủi sạch trách nhiệm, thậm chí không quay đầu nhìn, đã trực tiếp xoay người đi về phía hoàng cung.
Dưới tình huống không biết làm gì, tên cung phụng hoàng gia kia cũng cười khổ một tiếng, trầm giọng nói:
- Động thủ, trước tiên bắt hết nhưng người khác rồi lại nói!
Trước đó người Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung đã chạy trốn.
Bây giờ tạm thời hết cách bắt Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc lại rồi, tự nhiên cục tức này cũng chỉ có thể trút lên trên những người này.
Có cấm chế vương thành tồn tại, bắt những người này trở lại, cũng không tính là sự tình gì quá khó khăn.
Trên thực tế, trước đó những người kia không lựa chọn mỗi người trốn chết, mà liên thủ cùng Vân Mộng Chân đối địch, như vậy có thể bây giờ sẽ là một cái cục diện khác!
Có Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc dẫn đầu, nếu như những người này đoàn kết lại, tử chiến đến cùng, chưa chắc Đại Càn Vương Triều đã có thể chịu được cái giá kia, có thể Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân cũng sẽ không đến mức bị ép vào Bán Thần Lĩnh Vực.
Thế nhưng nhân tính vốn là như vậy, nếu như tam đại Thiên Tông có thể đồng tâm hiệp lực, sợ rằng Đại Càn Vương Triều cũng không dám sinh ra những tâm tư này.
......
Trong hoàng cung!
Định Viễn Hầu mang theo một thân vết máu, nhưng vẫn quỳ thẳng tắp trên đại điện.
Trên vương tọa trước mặt có một trung niên nhân ngồi, lẳng lặng nghe Định Viễn Hầu tự thuật, chậm rãi mở miệng nói:
- Nói như vậy, tên Bạch Nhạc kia quyết tâm chống lại thánh chỉ?
- Vâng!