Định Viễn Hầu gật đầu, trầm giọng nói:
- Trước đó có lời đồn nói, Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân từng là tình lữ, thế nhưng bởi vì Vân Mộng Chân đạt được truyền thừa Tiên Đạo trong thượng cổ cấm địa, tuyệt tình tuyệt tính, nên lúc này mới tách rời quan hệ cùng Bạch Nhạc!
- Có điều từ cục diện hôm nay đến xem, sợ rằng chuyện này còn phải tính lại! Chí ít, bây giờ Vân Mộng Chân vẫn không thể làm đến thật sự tuyệt tình tuyệt tính!
Hoàng đế Đại Càn Vương Triều hơi trầm ngâm một chút, lúc này mới nhàn nhạt nói:
- Diệp Huyền đại sư thật sự chọn cho trẫm một nhân tuyển tốt!
Nói đến đây, khóe miệng hoàng đế không khỏi lộ ra vẻ trào phúng!
Chỉ là Định Viễn Hầu cũng không dám tiếp lời này.
Bây giờ phóng mắt toàn bộ Đại Càn Vương Triều, trừ vị hoàng đế bệ hạ này ra, sợ là cũng không có ai dám nói Diệp Huyền đại sư nửa chữ không phải.
Thật ra chuyện lần này, Định Viễn Hầu cũng chỉ biết được một chút da lông, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, căn bản không ai biết.
Giờ phút quan trọng này Diệp Huyền đại sư rời đi, tâm tư bản thân đã khó có thể dự đoán.
Hoàng đế chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi lại trong đại điện một vòng, lúc này mới lạnh lùng mở miệng nói:
- Truyền chỉ, phủ chủ Thanh Châu Bạch Nhạc đại nghịch bất đạo, chống lại thánh chỉ, bắt đầu từ hôm nay, phế bỏ chức vụ phủ chủ Thanh Châu!
Hoàng đế dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói:
- Thất hoàng tử tiến cử bất lực, phạt hối lỗi nửa năm!
- Thần tuân chỉ!
Tự nhiên có người ở bên cạnh ghi lại, phụ trách truyền chỉ xuống dưới.
Có điều Định Viễn Hầu vẫn chưa đứng dậy, thật ra những nghiêm phạt này cũng chỉ là việc nhỏ, vấn đề mấu chốt bây giờ, vẫn là kết quả bên trong Bán Thần Lĩnh Vực.
Người khác không biết tình cảnh bên trong Bán Thần Lĩnh Vực!
Sợ là bây giờ cũng chỉ có vị hoàng đế bệ hạ này, mới biết rõ một ít nội tình.
Hoàng đế hơi nheo mắt lại, liếc nhìn về phía Định Viễn Hầu, trầm giọng nói:
- Từ hôm nay, phong bế vương thành... giam lỏng đệ tử tam đại Thiên Tông, tất cả chờ Từ Hàng đại sĩ đi ra lại nói.
- Bệ hạ, vậy bên trong Bán Thần Lĩnh Vực...
- Đây không phải là Bán Thần Lĩnh Vực, mà là... Bí tàng không gian!
Hoàng đế khẽ nhắm mắt lại, trầm giọng nói:
- Hiện tại, Diệp Huyền đại sư, cũng ở bên trong bí tàng không gian!
“…”
Cảnh xuân tươi đẹp, chim hót hoa nở.
Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân ôm tâm tư tìm đường sống trong chỗ chết, mạnh mẽ xông vào Bán Thần Lĩnh Vực, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, sau khi xông vào lại chứng kiến cảnh tượng này.
Không có loại cảm giác đè nén như Bán Thần Lĩnh Vực của Bạch Cốt Thần, thậm chí nơi đây giống như là một cái thế ngoại đào nguyên.
- Bán Thần Lĩnh Vực còn có loại dáng vẻ này sao?
Bạch Nhạc nhìn xung quanh, có chút há hốc mồm, vô ý thức xoay người lại hỏi.
Khác với Bạch Nhạc, giờ khắc này sắc mặt Vân Mộng Chân lại không khỏi ngưng trọng lên rất nhiều.
Có rất nhiều chuyện, Bạch Nhạc đều thiếu khuyết khái niệm cơ bản, thế nhưng Vân Mộng Chân lại khác, nội tình của Đạo Lăng Thiên Tông khiến cho nàng có cái nhìn và phán đoán với việc này khác xa tu hành giả bình thường.
- Nơi đây không thể nào là Bán Thần Lĩnh Vực!
Vân Mộng Chân ngẩng đầu nhìn bốn phía, nghiêm túc mở miệng nói:
- Không có bất kỳ Bán Thần Lĩnh Vực nào có thể tạo ra sinh mệnh! Nếu như không phải ảo cảnh... Như vậy, khả năng chúng ta đã tiến vào một cái không gian sinh mệnh chân thực.
- Chờ một chút, ngươi giải thích chậm một chút, tại sao ta có chút không hiểu nhỉ?
Nghe Vân Mộng Chân nói vậy, Bạch Nhạc cũng có chút há hốc mồm.
Ảo cảnh thì không cần nói nhiều, bản thân hắn cũng tu hành huyễn thuật chi đạo, coi như là cường giả Hóa Hư, cũng không có khả năng khiến cho hắn rơi vào ảo cảnh chân thật như vậy, còn có chút không phát hiện được.
Thế nhưng, không gian sinh mệnh tồn tại chân thực là có ý gì?
Vân Mộng Chân lắc đầu, cũng không có trả lời ngay:
- Ngươi không chú ý tới sao? Thái thượng trưởng lão và Từ Hàng đại sĩ đều không có ở đây!
Nhắc tới chuyện này, chân mày Bạch Nhạc không khỏi nhảy lên!
Trước đó bị cảnh vật chung quanh làm chấn động, nên nhất thời không phản ứng kịp, nhưng Vân Mộng Chân vừa nhắc nhở như thế, lại khiến cho hắn giật mình tỉnh lại.
Đúng vậy, theo lý mà nói, sau khi Từ Hàng đại sĩ và vị thái thượng trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông kia tiến vào nơi đây, không có ước thúc, ắt sẽ chiến đấu kịch liệt một trận mới đúng, thế nhưng ngươi xem dáng vẻ nơi đây, giống như có cường giả Hóa Hư vừa mới chiến đấu kịch liệt sao?
Chuyện này quá quỷ dị!
- Sẽ không phải là bọn họ gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Lông mày Bạch Nhạc nhíu lại, trầm giọng hỏi.
- Không có khả năng!
Vân Mộng Chân lắc đầu, chậm rãi mở miệng nói:
- Hai vị cường giả Hóa Hư, không dễ dàng xảy ra sự cố như vậy, nếu Đại Càn Vương Triều thật sự có phần thực lực này, cũng sẽ không cố thủ ở Ung Châu nhiều năm như vậy.
Thật ra điểm này không cần Vân Mộng Chân nói, Bạch Nhạc cũng có thể hiểu, chỉ là tình huống trước mắt, thật sự có chút quỷ dị.
- Chuyện này không thoát khỏi quan hệ với Diệp Huyền!
Vân Mộng Chân hơi trầm ngâm một chút, liền mở miệng nói như đinh đóng cột.