Câu trả lời này, lại khiến cho Bạch Nhạc không khỏi hơi ngưng lại!
Từ đáy lòng, hắn không nguyện ý tin tưởng, tất cả chuyện này có quan hệ cùng Diệp Huyền đại sư.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, Diệp Huyền đại sư giống như là một vị trưởng bối, để cho Bạch Nhạc có một loại cảm giác rất ấm áp.
Thế nhưng từ góc độ lý trí mà nói, xảy ra chuyện lớn như vậy, nói Diệp Huyền đại sư hoàn toàn không biết, hoặc là không tham dự, chỉ sợ không thể nào nói được.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Bất kể như thế nào, cũng phải nhìn thấy Diệp Huyền đại sư mới có thể kết luận.
Vân Mộng Chân liếc mắt nhìn Bạch Nhạc, cũng không có phản đối hắn, nhẹ giọng nói:
- Không được dễ tin bất luận kẻ nào.
Có rất nhiều lời, Vân Mộng Chân cũng không tiện nói, nhưng vẫn nhắc nhở Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc yên lặng trong chốc lát, nhưng không có phản bác.
Bản thân hắn cũng không quá đồng ý câu nói này, tuy nhiên lại không thừa nhận không được, lời này rất có đạo lý.
Nghe giống như có chút bất cận nhân tình, nhưng trên thực tế, muốn sống được lâu, cái này mới là lựa chọn chính xác nhất.
- Đi về phía trước xem đi, bất kể như nào, cũng phải biết rõ nơi đây là địa phương nào mới được.
......
- Bệ hạ, đệ tử Thái Cực Đạo có ba người, đệ tử Tiên Du Kiếm Cung có bốn người, đều đã bắt giữ!
Không bao lâu sau, vị đại cung phụng kia đã trở về phục mệnh.
Mặc dù để Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc trốn mất, nhưng những người khác không thể giãy dụa dưới sát cục này, dưới tình huống cấm chế vương thành phối hợp xuống, một lần hành động liền bị bắt trở về.
Hoàng đế khẽ vuốt cằm, thản nhiên nói:
- Tạm thời giam lỏng đi, phong bế Tinh Hải bọn hắn lại, nhưng cũng không cần bạc đãi bọn hắn! Không bao lâu nữa tam đại Thiên Tông sẽ tìm tới cửa.
- Vâng!
- Bệ hạ, nếu như tam đại Thiên Tông tới đông đủ, không có Diệp Huyền đại sư ở đây... Sợ là chúng ta không đỡ được.
Định Viễn Hầu ngẩng đầu nhìn hoàng đế, trầm giọng mở miệng nói.
Lời này không xuôi tai, nhưng không thể nghi ngờ chính là sự thực.
Nếu không có Diệp Huyền đại sư khống chế đại trận vương thành, những cường giả Hóa Hư kia sẽ đơn giản xông vào vương thành, thậm chí thẳng vào hoàng cung, uy hiếp đến an toàn của hoàng đế.
Đây không phải là vấn đề không tận lực ngăn cản, mà là chênh lệch thực lực tuyệt đối.
- Yên tâm đi... Bọn hắn sẽ không dễ dàng bước vào vương thành!
Khóe miệng hoàng đế lộ ra một tia trào phúng, từ tốn nói:
- Mã Minh Trạch không có tin tức, tam đại Thiên Tông đã không chịu nổi tổn thất lớn như vậy, trước khi xác định được Diệp Huyền có ở trong vương thành hay không, bọn hắn không có lá gan mạo hiểm xông tới.
Có Diệp Huyền đại sư tọa trấn vương thành, một khi cường giả Hóa Hư bình thường tùy tiện xông vào, sẽ vô cùng có khả năng bỏ mạng ở bên trong.
Đặc biệt là dưới tình huống vị thái thượng trưởng lão Mã Minh Trạch này không có tin tức, không ai dám tùy tiện xông vào.
Dù sao, bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông, cũng không có Đạo Lăng Thánh Nữ vô địch thiên hạ kia nữa.
Trên thực tế, hiện tại phóng mắt khắp thiên hạ, cũng không có ai dám nói có thể ở dưới tình huống Diệp Huyền đại sư trấn thủ trong vương thành, tự do quay lại.
- Bệ hạ, Diệp Huyền đại sư hắn...
Lời là nói như vậy, nhưng những năm gần đây, tất cả mọi người đã sớm quen với việc có Diệp Huyền làm chỗ dựa, đặc biệt dưới tình huống xảy ra chuyện lớn như vậy, không thấy Diệp Huyền đại sư, trong lòng ai cũng khó tránh khỏi có chút chột dạ.
Ánh mắt hoàng đế hơi nheo lại, sau khi yên lặng trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi nói:
- Diệp Huyền đại sư đã già, cuối cùng cũng có một ngày không còn ở đây!
“...”
Lời này vừa ra, nhất thời làm cho tất cả mọi người rùng mình.
Có mấy lời không ai dám hỏi, thế nhưng tin tức trong câu nói này lộ ra, đủ để làm cho toàn thân mọi người phát lạnh.
Không ai nghĩ tới, có một ngày, Diệp Huyền đại sư và vị hoàng đế này đứng ở vị trí đối lập, sẽ là tình cảnh gì.
- Bọn thần... Xin cáo lui!
Sau khi trầm mặc một lúc, tất cả mọi người đồng thời khom người xin cáo lui.
Xua xua tay, đợi tất cả mọi người lui xuống hết, trên mặt vị hoàng đế Đại Càn Vương Triều này, không khỏi lộ ra một tia tự giễu:
- Diệp Huyền... Lại là Diệp Huyền, rốt cuộc cái Đại Càn Vương Triều này là của Diệp Huyền hắn hay là của trẫm?
- Diệp Huyền, ngươi hiển hách cả đời, vì sao đến phần cuối sinh mệnh, vẫn không chịu buông tay như cũ! Đây là ngươi ép trẫm!
- Trẫm sẽ chứng minh cho ngươi, chứng minh cho thiên hạ thấy... Cho dù không có Diệp Huyền ngươi, Đại Càn Vương Triều cũng vẫn là Đại Càn Vương Triều!
Chợt xoay người, trong mắt vị hoàng đế Đại Càn Vương Triều này lộ ra một tia dứt khoát, xoay người về phía sau mà đi.
- Vân Mộng Chân, nàng nói xem, loại địa phương như thượng cổ cấm địa này, rốt cuộc một là tồn tại gì?
Một đường đi về phía trước, đột nhiên Bạch Nhạc mở miệng hỏi.
- Có ý gì?
Vân Mộng Chân khẽ nhíu mày, không hiểu hỏi.
- Nàng không cảm thấy nơi đây rất giống thượng cổ cấm địa sao?