Bạch Nhạc giang tay ra, chậm rãi nói:
- Bất kể là Quảng Hàn Thiên Cung trước đây, hay là thượng cổ cấm địa của Đạo Lăng Thiên Tông các nàng... Đều có chút giống nơi này! Nếu như nơi đây không phải Bán Thần Lĩnh Vực, như vậy có phải là một chỗ thượng cổ cấm địa khác hay không?
- Bản thân cái tên thượng cổ cấm địa này vốn không chính xác! Cấm địa, là cách nói hiện tại mới có.
Vân Mộng Chân lắc đầu, giải thích:
- Trên thực tế, bất kể là Quảng Hàn Thiên Cung, hay là thượng cổ cấm địa Đạo Lăng Sơn, đều là đạo tràng do thượng cổ đại phái lưu lại.
- Loại không gian này rất đặc thù, nghe đồn do thượng cổ đại năng tự tay mở ra.
Vân Mộng Chân ngẫm lại, tiếp tục nói:
- Thật ra lời ngươi vừa mới nói cũng không sai, nơi đây cũng giống như Quảng Hàn Thiên Cung, là không gian đặc thù do thượng cổ cường giả mở ra...
Dường như nghĩ đến cái gì, Vân Mộng Chân tiếp tục nói:
- Chỉ có điều, rất khó tưởng tượng, nhiều năm như vậy rồi tại sao Đại Càn Vương Triều có thể che giấu chuyện này, cho dù ai cũng không thể phát hiện... Bằng không, cho dù có Diệp Huyền, Đại Càn Vương Triều cũng không bảo vệ được nơi đây.
Những lời này, ngay cả Bạch Nhạc cũng có chút đồng ý.
Mặc dù Diệp Huyền lợi hại, thế nhưng cuối cùng vẫn bị giới hạn trong cảnh giới, không có khả năng chân chính so sánh với lịch đại Đạo Lăng Thánh Nữ, hoặc là Thông Thiên Ma Quân.
Trước đây Thông Thiên Ma Quân mạnh mẽ xông tới Đạo Lăng Sơn, có một bộ phận nguyên nhân rất lớn, là bởi vì thượng cổ cấm địa.
Ngay cả Đạo Lăng Thiên Tông cũng dám xông, nếu như biết rõ Đại Càn Vương Triều có thượng cổ không gian cùng loại, Thông Thiên Ma Quân không dám xông vào mới là chuyện lạ.
Thậm chí, khả năng trước đó, Đạo Lăng Thánh Nữ cũng đã bước vào vương thành trước.
Phải biết rằng, mặc dù Diệp Huyền có thể bảo vệ Ung Châu chi địa, cũng không phải là vì hắn thật sở hữu thực lực có thể chống lại Đạo Lăng Thiên Tông, chỉ là đối phương muốn huỷ diệt Đại Càn Vương Triều sẽ phải trả giá rất lớn, không có lời mà thôi.
Đạo lý này giống như Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung qua nhiều năm như vậy, vẫn có thể xưng là tam đại Thiên Tông như Đạo Lăng Thiên Tông vậy.
Tất cả mọi chuyện, đều có nguyên nhân.
- Còn nữa... Nếu quả thật có thể ẩn giấu sâu như vậy, vì sao lần này lại lộ ra?
Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Chuyện này không phù hợp lẽ thường, cho dù là sư tôn và Thông Thiên Ma Quân đều không có ở đây... Đối với Đại Càn Vương Triều bạo lộ ra, cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Từ bên ngoài đến xem, dường như chỉ vì phối hợp bố cục, vây khốn Mã Minh Trạch, nhưng từ góc độ càng sâu nhìn lên, cái này tuyệt đối là một chuyện không có lời.
Trong này tràn ngập quá nhiều bí ẩn, căn bản không thấy rõ lắm.
- Bất kể như thế nào, tiếp tục đi, sẽ có thể điều tra rõ ràng.
Bạch Nhạc gật đầu, nhẹ giọng hồi đáp.
Kết hợp với chuyện mấy ngày nay hắn đã trải qua trong vương thành, trong lòng Bạch Nhạc đã có một cái suy đoán mơ hồ, chỉ là còn chưa thể xác định.
Hơn nữa, Bạch Nhạc có một loại dự cảm... Chỉ sợ Diệp Huyền đại sư cũng ở bên trong vùng không gian này.
......
- Diệp Huyền, từ bỏ đi! Ngươi không thủ được nơi đây đâu!
Chỗ sâu nhất trong không gian này, Diệp Huyền bình tĩnh ngồi ở trong một bụi hoa, trên dưới toàn thân lộ ra một loại yên tĩnh chi ý, giống như cả người đều hòa làm một thể cùng xung quanh.
Ngoài bụi hoa, Từ Hàng đại sĩ và Mã Minh Trạch phân ra hai bên đông tây, nhưng hiển nhiên hai người này chẳng những không đối địch, ngược lại còn liên thủ, tạo áp lực với Diệp Huyền.
Chỉ là trong bụi hoa nhìn như đơn giản kia, lại giấu diếm bí mật, cho dù lấy thực lực hai vị cường giả Hóa Hư, cũng không có cách nào xông vào.
Diệp Huyền hơi nhắm mắt, hiển nhiên không có chút ý tứ nào để ý tới bọn họ, một chữ cũng không nói, cứ như vậy ngồi yên lặng.
- Không trách được từng ấy năm tới nay, ngươi chỉ dựa vào thực lực Tinh Hải Cảnh lại sống đến hiện tại, hóa ra là dựa vào lực lượng cái thượng cổ không gian này! Diệp Huyền, không thể không nói, ngươi là một thiên tài chân chính, hơn nữa có đại khí vận gia thân. Đáng tiếc, ngươi căn bản không có thiên phú tu hành, cho dù có thượng cổ không gian, cũng không có cách đột phá Hóa Hư, uổng phí hết cơ duyên dạng này!
Mã Minh Trạch cười lạnh một tiếng, tiếp tục mở miệng nói:
- Diệp Huyền, ta lấy danh nghĩa Đạo Lăng Thiên Tông hứa với ngươi, chỉ cần ngươi giao ra quyền khống chế mảnh thượng cổ không gian này, ta có thể thỏa mãn tất cả điều kiện của ngươi.
- A di đà phật!
Từ Hàng đại sĩ nhẹ nhàng niệm một tiếng phật hiệu, cũng mở miệng nói:
- Diệp Huyền đại sư, ta và ngươi cũng coi như bạn cũ, tâm tư của ngươi ta rất rõ ràng! Ngươi đã đến phần cuối sinh mệnh, cần gì phải cố chấp như vậy nữa? Bần ni có thể giúp ngươi hoàn thành mộng tưởng của ngươi.
Nghe thấy lời nói của Từ Hàng đại sĩ, rốt cục Diệp Huyền đại sư cũng từ từ mở mắt.
- Từ Hàng, ngươi và ta đã giao hảo nhiều năm, nên biết tính ta như nào! Đồ vật của ta, muốn cho ngươi, ngươi mới có thể cầm, bằng không, cho dù ta tự tay hủy nó, cũng sẽ không để người khác chiếm được chút tiện nghi nào.