Có rất nhiều chỗ Diệp Huyền đại sư đều nói dối, làm ra ngụy trang, nhưng có một số chuyện lại nói rất đúng.
Hắn thật sự đã tới phần cuối sinh mệnh.
- Diệp Huyền đại sư!
Bạch Nhạc mở miệng, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không thể nói ra lời.
Lúc Diệp Huyền đại sư nhìn về phía Bạch Nhạc, trong mắt lại khôi phục vẻ ôn hòa kia lần nữa:
- Ta nói rồi, đây là thời đại thuộc về ngươi.
“...”
Không đợi Bạch Nhạc trả lời, Diệp Huyền đại sư đã nói tiếp.
- Giống như sư tôn ngươi, ta có một số việc không kịp làm, cho nên... Chỉ có thể nhờ ngươi giúp ta hoàn thành.
- Thời gian không chờ ta!
Diệp Huyền đại sư thở dài một tiếng, cảm thán anh hùng mạt lộ.
Đúng, bất kể hắn xuất sắc như thế nào đi nữa, cũng vẫn không thắng được thời gian!
Bất kể bây giờ hắn lợi hại như thế nào, cuối cùng cũng vô pháp thay đổi một sự thật.
Tại thời đại thuộc về hắn trước đây, hắn đã thua Đạo Lăng Thánh Nữ, qwKuRdqdkự Thông Thiên Ma Quân.
Mặc dù hắn đã đủ xuất sắc, nhưng sinh cùng thời đại với Đạo Lăng Thánh Nữ, Thông Thiên Ma Quân, thì cuối cùng cũng định trước là một trận bi kịch.
Bây giờ, Đạo Lăng Thánh Nữ chết, Thông Thiên Ma Quân chết, nhưng hắn... Cũng sắp chết rồi!
Giống như Thông Thiên Ma Quân lúc sắp chết làm ra lựa chọn, hắn cũng làm ra lựa chọn, gửi hết hy vọng cho Bạch Nhạc.
Chuyện này không chỉ vì Bạch Nhạc là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, có một phần tình cảm cố nhân với hắn.
Mà quan trọng hơn là, lý niệm của Bạch Nhạc giống với hắn, để cho hắn có thể nhìn thấy khả năng nguyện vọng được thực hiện.
- Diệp Huyền đại sư!
Bạch Nhạc yên lặng một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
- Ta không biết, có thể làm được chuyện các ngươi chờ mong hay không... Thế nhưng, ta thật sự không muốn nhìn thấy quá nhiều giết chóc! Bất kể là tam đại Thiên Tông cũng tốt, Đại Càn Vương Triều cũng tốt, vì sao nhất định phải tranh đấu lẫn nhau?
Diệp Huyền đại sư nhìn Bạch Nhạc, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa:
- Đúng vậy, không ai muốn tranh đấu cả! Ta cũng biết, đây không phải là kết quả ngươi muốn... Cho dù đến hiện tại ngươi cũng không phải là người sát phạt quả quyết!
- Cho nên, tất cả tội lỗi này đều thuộc về ta đi.
Trong mắt Diệp Huyền đại sư lộ ra một tia dứt khoát, nhàn nhạt nói:
- Cả đời này của ta, hai tay đã sớm dính đầy tiên huyết, nhiều hơn một chút cũng không quan trọng!
Diệp Huyền đại sư dừng một chút, tiếp tục nói:
- Có một số trông gai, ta nhất định phải nhổ giúp ngươi, mới có thể khiến cho ngươi bước vào cái thời đại thuộc về ngươi.
“...”
Giờ khắc này, Bạch Nhạc lại cảm thụ được Diệp Huyền đại sư thật sự quan tâm hắn.
Vân Mộng Chân nói hắn không được dễ dàng tin bất luận kẻ nào.
Nhưng hiển nhiên trong chuyện này, Vân Mộng Chân đã nhìn lầm Diệp Huyền đại sư.
- Diệp Huyền đại sư!
Vân Mộng Chân nhìn đối phương, lần nữa chen lời nói:
- Có một số chuyện các ngươi không làm được, chưa chắc người khác đã không làm được, giống như bước cuối cùng này... Cuối cùng sẽ có người bước ra, có thể lúc đó sẽ phát hiện, tất cả những gì bây giờ ngươi mong muốn theo đuổi, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Diệp Huyền đại sư muốn một thiên hạ như nào, Vân Mộng Chân đã có thể đoán được, nhưng vẫn không đồng ý như cũ.
Chuyện này không chỉ là lập trường hai bên khác biệt, mà còn có nguyên nhân rất lớn, là bởi vì mục tiêu khác biệt.
Có một số chuyện không sai!
Diệp Huyền đại sư không có đặt toàn bộ tâm tư ở trên việc tu hành!
Cho nên, trước đây Đạo Lăng Thánh Nữ, Thông Thiên Ma Quân đều có hy vọng bước ra một bước cuối cùng, duy chỉ có hắn là không có.
Đây là chỗ khác biệt khi mọi người lựa chọn con đường quyết định.
Mà bây giờ, Diệp Huyền đại sư tâm tâm niệm niệm muốn thay đổi cùng mở ra thời đại mới, cũng chỉ là thời đại mới bên trong tưởng tượng của hắn, chưa chắc đã phải là cảnh tượng vui vẻ mà Bạch Nhạc muốn nhìn thấy, chưa chắc đã là tương lai.
Diệp Huyền đại sư bật cười, khẽ lắc đầu nói:
- Quả nhiên không hổ là Đạo Lăng Thánh Nữ, không chỉ có truyền thừa giống nhau, mà ngay cả cách nói chuyện cũng đều giống nhau.
- Ta và Thông Thiên đã thảo luận qua chuyện này, cũng đã tranh luận với sư tôn ngươi.
Bí mật của Diệp Huyền đại sư, có thể giấu diếm được rất nhiều người, nhưng trong này đã định trước không bao gồm Thông Thiên Ma Quân và Đạo Lăng Thánh Nữ.
Chỉ là hai người này đều hiểu ý, không nói chuyện này cho bất luận kẻ nào mà thôi.
- Có thể đi tới hôm nay, sự kiên định của ta, không phải bất cứ kẻ nào có khả năng lay động được! Trước đây sư tôn ngươi và Thông Thiên không được, thì ngươi càng không được!
Diệp Huyền đại sư nhẹ nhàng cười, bình tĩnh nói:
- Tương lai sẽ là dạng gì, ta không nhìn thấy... Ta nói rồi, đó là thời đại thuộc về các ngươi! Chuyện mà ta muốn làm, chỉ là giúp các ngươi kết thúc cái thời đại này mà thôi.
“...”
Rốt cục lúc này cũng đến phiên Vân Mộng Chân nghẹn lời.
So với nhân vật như Diệp Huyền, hiện tại nàng thực sự có vẻ quá non nớt.
Thế nhưng, qua những lời này vẫn để nàng nhạy cảm phát hiện ra một điểm:
- Ngươi không có ý định giết ta?
- Tại sao phải giết ngươi?